[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 246: Pháo Đài Morgenstern (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:50
Khoảng cách giữa hai kỳ nghỉ Giáng Sinh và Phục Sinh năm nay hơi gần thì phải, Giselle đã nghĩ như vậy khi thả vali xuống phòng khách nhà Liu với vài tiếng chào hỏi láp dáp chua ngoét của cái đầu búp bê Vexy. Đầu bà già Liu vẫn còn bốc khói với sự hiện diện của con ma Amon nên đã bỏ ra khỏi khung tranh ngay khi cái ấm trà hoa sen xuất hiện trên bàn.
Vừa nghỉ Phục Sinh là Matt đã đến giúp chú Edwy và Cục Thần sáng chuẩn bị cho Cúp Quidditch Thế giới. Khi nghe tin này Giselle bàng hoàng không nói nên lời, cô không có một ý niệm mảy may nào rằng Cúp Quidditch sẽ diễn ra trong năm này, nên trước giờ chưa từng để ý xem nước nào đăng cai.
Thật chẳng ra làm sao, trong khi Morgenstern chưa biết sẽ âm mưu những gì thì ông Bộ trưởng Sheppard lại tận dụng đợt đăng cai này cố gắng làm cho người ta tưởng rằng nước-Anh-vẫn-ổn, rằng mối bận tâm lớn nhất của cộng đồng phù thủy là theo dõi xem New Zealand và Ireland đội nào chơi Quidditch cừ hơn.
Matt kể chú Edwy Greenwood thở dài ngao ngán, làm như thần sáng Anh rảnh rang lắm nên ông Bộ trưởng Sheppard kéo nguyên cái sân vận động Quidditch đến Đảo Lewis để cho họ có thêm công ăn việc làm. Công tác chuẩn bị cho Cúp Thế giới đã bắt đầu từ hè năm ngoái nhưng mãi đến đầu tháng 3 mới chính thức công khai địa điểm. Việc duy nhất ông Bộ trưởng đồng ý với chú Edwy là kêu gọi thần sáng các nước khác trợ giúp, rằng kỳ trước Anh đã hỗ trợ hết mình nên kỳ này Pháp Đức cũng nên có hành động tương tự.
Từ khi biết tin này, trong lòng cô phù thủy lo lắng không yên, còn gì gây náo loạn hơn việc Sứ giả Thần c.h.ế.t tấn công Cúp Quidditch Thế giới chứ? Rõ ràng là Cục Thần sáng cũng nghĩ vậy, họ gần như ăn ngủ ở địa điểm đăng cai ếm hết lượt bùa bảo vệ này đến lớp bùa bảo an khác.
Căn nhà Liu dần chìm vào trong tĩnh lặng, cô gái nằm trên chiếc sofa êm ái mới tậu, nửa ngủ nửa suy tư. Thật lâu thật lâu bỗng một luồng sáng bạc vô cùng óng ánh, sáng lóa mắt, sáng chói giữa khung cảnh tối đen này, từ con ngõ bên ngoài lướt qua cây ngô đồng giữa sân tiến vào phòng khách.
Cái giọng chua lè của đầu búp bê Vexy la lên: “Một con mèo! Một con mèo!”
Giselle từ từ mở mắt ngồi dậy, nhìn con mèo thần hộ mệnh đang duyên dáng bước qua bước lại trên bàn trà, nó nhảy lên nhảy xuống trông vô cùng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một thần hộ mệnh hữu hình gần đến vậy mà vẫn trong trạng thái tỉnh táo, thấy con mèo là tụ hình của làn sương mờ bạc mà đám nhóc trong lớp phóng ra. Con mèo sáng trưng tỏa ra nhiệt độ ấm áp, vờn qua vờn lại như Nimbus Simba hay thả dáng trong phòng sinh hoạt chung.
Cô từ từ đứng lên, con mèo thần hộ mệnh quay đầu bước ra cửa, chầm chậm như chờ cô gái loài người đi theo.
Con mèo bay xuyên qua cổng nhà nhưng cô thì phải mở cửa rồi đóng cửa, nghĩ thầm trong bụng mình chẳng có bùa ếm nào chống sự xâm nhập của thần hộ mệnh cả. Thì cũng phải thôi, thần hộ mệnh đại diện cho niềm tin và hi vọng, là phép thuật ánh sáng nhiệm màu, sao lại có ai không muốn cho nó vào.
Thần hộ mệnh bước đi giữa không trung, dẫn cô gái rẽ sang một con đường hẹp khác. Cả khu Phố Bát Giác này đã chìm vào giấc ngủ, mà căn nhà Liu còn nằm ở cuối con hẻm vắng hun hút, ai mà để ý đến chứ.
Con mèo sáng bạc dẫn Giselle đi đến trước mặt một người phụ nữ, nó vờn quanh bà ta một vòng rồi dần tan biến giữa màn đêm. Đến đây chỉ còn sao trời và vài ánh sáng hắt ra từ khung cửa nhà chiếu rọi hai người.
Bà Mèo thản nhiên thông báo: “Chủ muốn gặp cô.” Rồi bà đưa tay ra, chờ đợi.
Cô gái trẻ đâu còn cách nào khác, cầm cánh tay bà ta, và rồi họ xoay tròn trước khi mọi thứ trở thành những mảng hình ảnh rời rạc, không khí như bị rút hết khỏi cuống phổi.
Giselle cố gắng căng mắt nhìn xem Bà Mèo độn thổ đến đâu, những 5 lần, họ hiện ra rồi biến mất tới lần thứ 5 thì hai chân cô gái mới loạng choạng chạm xuống một nền đá lạnh và ẩm. Mùi vị biển mặn chát tràn vào buồng phổi và bên tai là tiếng sóng đ.á.n.h vào ghềnh đá giận dữ.
Chẳng nói thêm với cô gái còn đang xốc nảy vì dư âm độn thổ dồn dập, Bà Mèo thẳng bước tiến vào tòa kiến trúc duy nhất của nơi này, thứ kiến trúc sừng sững tối đen như một cây đinh ba khổng lồ của Thần Biển Poseidon chĩa lên giữa vùng trời.
Pháo đài Morgenstern.
Cô gái nhận ra mình đang đứng ở cái sân mà đêm đầu tiên Morgenstern cùng Bà Mèo quay trở lại đây, lão ta đã triệu tập các tông đồ của mình. Cũng là một khuya lạnh căm như thế này, Ám Ấn chiếu rọi trên bầu trời và 13 tên Sứ giả Thần c.h.ế.t theo làn khói bay đến quỳ trước mặt lão. Một năm rưỡi trôi qua, không biết bây giờ đám Sứ giả Thần c.h.ế.t đã lên đến bao nhiêu người. Ít nhất cũng phải trên 50, Giselle nhẩm tính, đời thứ hai cô đối mặt trong phòng huấn luyện lần trước cũng 13, lại thêm 13 tên vượt ngục Azkaban nữa.
13, 13, 13, con số này như đại diện cho Morgenstern vậy. C.h.ế.t tiệt thật.
Bước qua cánh cửa sắt nặng nề mà chỉ mở hé để hai người cùng lúc đi qua lọt, Bà Mèo đang đứng quay lưng trông như thể một bức tượng mỹ nhân không bao giờ chuyển động. Nhưng mối quan tâm của cô đã lập tức bị chiếm giữ bởi những tiếng nói chuyện ồn ào từ phòng trong truyền ra.
Giọng một người đàn ông xa lạ vang lên: “Thưa Chủ, tôi vẫn không hiểu tại sao...”
“Ồ sự sắp xếp của ta làm ông không hài lòng sao Seth?” Âm vực cao vút lạnh băng của Morgenstern không thể lẫn đi đâu được. Chỉ cần nghe tới giọng nói này thôi người yếu bóng vía thậm chí còn thấy ớn lạnh nữa mà.
Những tiếng nói nhạo báng ồn ào lấn át tiếng sóng biển kêu rền:
“Ông việc nhẹ lương cao nhất đấy Seth.”
“Ông không làm thì nhường cho tôi cũng được Montgomery.”
Giselle hơi giật mình, hóa ra giọng đầu tiên không hài lòng với nhiệm vụ được giao là Seth Montgomery, tóc bạch kim cha. Cô tự hỏi Von có mặt bên trong đó không, có đang ngồi cùng cha mình đón nhận mệnh lệnh từ người Chủ mà cậu tôn kính không.
Rồi cô tự an ủi mình, có lẽ cậu còn quá trẻ để nhận lãnh nhiệm vụ, Morgenstern đâu việc gì phải mạo hiểm gọi tới một phù thủy vị thanh niên trong khi đã có một dàn tông đồ sẵn sàng hiến dâng.
“Thưa Chủ, tôi... Ngài biết là tôi muốn tham chiến mà, tôi không thể ngồi nhà...” Ông Seth có vẻ như sẵn sàng trình bày cả đêm về sự tận trung và m.á.u chiến của mình, nhưng Morgenstern thì không có đủ kiên nhẫn như vậy.
“Đó là nhiệm vụ đ.á.n.h lạc hướng,” giọng lão mặt cây cao vút, “Không có nhiệm vụ nào quan trọng hơn nhiệm vụ nào, khi mà chúng ta đang giăng ra một cái bẫy lớn thế này, mỗi mắt xích đều cần thiết. Và ngươi Seth, ngươi chưa từng làm ta thất vọng.”
“Vâng thưa Chủ, Ngài biết rõ lòng tận trung của tôi, của Montgomery mà,” ông Seth chuyển giọng nỉ non thiết tha.
“Vậy thì hãy làm tốt nhiệm vụ của mình, Seth. Và công lao của ngươi sẽ được ghi nhận hệt như những người khác.”
Nghe tới đây Giselle nghĩ khôn ngoan nhất là không cãi lại mặt cây nữa mà tập trung thực hiện nhiệm vụ lão giao phó đi. Và rõ ràng Seth Montgomery thừa khôn ngoan để biết ngậm miệng lại không đèo bồng nữa.
“Còn gì nữa không?” Âm vực cao vút lại vang lên, một quãng lặng im đáp lại và rồi, “Giải tán!”
Tiếng ghế xê dịch và những tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cô nhớ lại mấy cuốn sách viết về Morgenstern, hình dung lão quản lý đám tông đồ của mình như quân đội, mệnh lệnh của lão là thiết quân luật, có cơ chế thưởng phạt trầm trọng. Chiến thuật của lão đợt trước đơn giản là g.i.ế.c chóc, thẳng tay g.i.ế.c người để gieo rắc nỗi sợ. Đến hai năm cuối cùng khi Morgenstern nhận ra chỉ đơn thuần g.i.ế.c người, tàn sát Muggle mua vui hay chèn ép phù thủy gốc Muggle không còn làm lão thỏa mãn nữa, lão mới có ý định thâm nhập bộ máy chính quyền để thay đổi các chính sách có lợi cho mình.
Nhưng rồi một lời tiên tri xuất hiện đã dụ dỗ Morgenstern tìm đến Thung lũng King Four.
Bóng người lần lượt từ bên trong đi ra, ai cũng áo chùng đen dài lấm đất, vài người đeo mặt nạ vài người không. Giselle tự hỏi chúng đeo mặt nạ để làm gì khi chúng biết rõ lẫn nhau. Cỡ 20 người nối đuôi, nam nhiều hơn nữ, vừa đi vừa bàn tán, có người lướt qua Bà Mèo gật đầu nhưng chợt im lặng ngay khi nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
“Chà chà, búp bê xinh xắn này là ai vậy?” Trong khi những người khác chỉ đơn thuần là im lặng ra khỏi sảnh, một gã đàn ông tóc vuốt ngược ra sau lướt tới, mắt ti hí nhìn vào Giselle. Gã đưa tay ra định vuốt ve mặt cô, nhưng Bà Mèo đã lên tiếng:
“Người Chủ muốn gặp, Bourbon.”
Vẫn giọng điệu nhẹ nhàng như nói chuyện với đám học trò Hogwarts, nhưng đủ sức nặng để Bourbon rụt bàn tay mình về. Dẫu vậy đôi mắt ti hí của gã vẫn tham lam nhìn thẳng mặt cô gái. Giselle thấy phát ói.
“Chứng nào tật đó hả Bourbon, mày vẫn thích mấy đứa non tơ thế này à.” Một gã khác đeo mặt nạ buông lời chọc ghẹo.
Thật ra ai cũng để ý đến sự có mặt của Giselle nhưng có người im lặng quan sát, có người thì nhất quyết chen vào cho bằng được.
“Mặt này quen lắm, tao nhớ là tao đã gặp ở đâu rồi.”
“Dĩ nhiên mày nhớ mặt hết mấy ả phù thủy ở Hẻm Knockturn rồi.”
“Tao nhớ rồi, là đứa con gái trên tờ Phù Thủy Thường Nhật! Nó cùng con trai của Montgomery!” Một bà phù thủy có mái tóc xoăn đỏ vỗ tay cái đét, giọng bà này chua ngoa không kém Vexy. “Nè Seth, không phải người quen của ông hả?”
Seth Montgomery đã đi ra tuốt tới cổng pháo đài, chuẩn bị đặt chân ra sân ngoài, không thèm ngoái đầu lại. “Nếu tôi là cô tôi sẽ tập trung làm tốt nhiệm vụ Chủ giao hơn để ý mấy chuyện tầm phào của tờ Phù Thủy Thường Nhật.”
Một người đàn ông tóc vàng đi bên cạnh trông rất quen tiếp lời ngay: “Không ngờ tâm trạng cô vẫn còn tốt vậy sau vụ của ông chồng cô.” Giselle chợt nhớ ra đây là Dietrichson cha, cô đã thấy ông ta ở Cúp Quidditch Thế giới lần trước.
Bà phù thủy bị chọc trúng nỗi đau nhảy dựng lên: “Mịa nếu không phải tụi mày...”
Nhưng Montgomery và Dietrichson cùng nhiều người khác đã ra tới ngoài sân, biến mất dần qua những tiếng bụp độn thổ lẫn trong đêm đen. Cãi nhau phải có người cãi lại mới vui, chứ mình mình tức không để làm gì, thế là bà phù thủy quay sang trừng mắt với cô gái: “Đồ Máu Bùn bẩn thỉu...”
Nhưng rồi đùng một tiếng rền vang, bà ta bị đ.á.n.h văng vào bức tường đằng sau, vừa nhăn nhó vừa ngơ ngác chẳng thể tin được chuyện vừa xảy ra với mình.
Còn Giselle thì thản nhiên hạ đũa phép xuống, nhạt nhẽo nói: “Chủ bà đã bảo tôi không phải Máu Bùn...”
“Mẹ kiếp con điếm,” bà ta hoàn hồn lồm cồm bò dậy.
“...bà nên giữ mồm miệng của mình thì hơn.”
“Tao phải g.i.ế.c mày!” Bà phù thủy tóc xoăn đỏ tức tối giơ đũa phép lên nhưng Bà Mèo đã lên tiếng:
“Dixon cô muốn làm lỡ việc của Chủ à?”
Dixon? Cô nàng đồng bọn của Amelia Beaufort tên là Jolie Dixon. Hai người này có họ hàng gì với nhau chăng? Trông hai người chẳng giống nhau gì cả, chí ít cô nàng kia không phải tóc đỏ. Nghe họ nói chuyện bà ta đã có chồng, có thể là theo họ Dixon của nhà chồng.
Bà Mèo lên tiếng nghĩa là sự việc kết thúc, một bà phù thủy tóc đen dài đến kéo bà Dixon đi luôn, những người còn lại thấy hết chuyện để hóng nên cũng tan biến vào màn đêm.
Đến lúc này giọng Morgenstern mới vang ra: “Vào đây!”
Giselle vô cùng tự giác tiến sâu vào trong, qua cửa hông của tiền sảnh là đến một đoạn hành lang ngắn với nhiều cánh cửa, chỉ cánh cửa đầu tiên hé mở, đôi chút ánh lửa nhá nhem lóe ra. Cô thầm chê bai ai xây pháo đài này không biết cách âm gì cả, nói tít trong phòng này mà đứng ở ngoài sảnh còn nghe.
Căn phòng rộng gấp đôi phòng huấn luyện đám Sứ giả Thần c.h.ế.t đời thứ hai, chỉ có một cái bàn dài và hai hàng ghế xung quanh, Morgenstern ngồi ở đầu bàn nhắm mắt suy tư, phía sau lão lò sưởi lớn cháy cầm chừng không dám cả rên lên những tiếng tí tách. Âm thanh ở chốn này dường như bị hãm phanh, mọi thứ phải đè nén trầm mặc nếu không thì gào rú điên khùng. Cô phù thủy để suy nghĩ mình lang thang như thế khi nhìn kẻ sát nhân đã lấy mạng ba má mình chỉ để mua vui.
Không, mày phải tỉnh táo.
Khi đôi mắt sọc đỏ của Morgenstern quét tới người mình, ngay lập tức cô gái cảm thấy có thứ gì đó tràn vào đầu óc, như một bàn tay nắm bóp lấy não bộ cô. Con rắn Vee lập tức ngẩng đầu c.ắ.n vào ý thức đó, đẩy nó lùi khỏi vùng đất vốn không thuộc về mình.
Lão ta bật ra một tiếng như thể ngạc nhiên tại sao con rắn vẫn còn ở trong đầu cô vậy.
Chờ đã, khoan. Vậy là Veles có thể bỏ đi hoặc biến mất à? Nên việc nó vẫn còn nằm trong đầu để bảo vệ cô làm Morgenstern ngạc nhiên?
“Mi sắp 17 tuổi rồi...”
Giselle quắc mắt nhìn lão như thuở lão còn là mặt cây bị cầm chân tít sâu trong Rừng Cấm.
“Đã đến lúc mi chứng minh giá trị với Chủ nhân của mi rồi.” Ánh mắt đỏ của Morgenstern lóe lên ánh nhìn hiểm độc khi miệng lão ngân nga cao vút. “Đồng minh ma cà rồng của ta đã đưa ra một đề nghị đáng cân nhắc. Còn gì tuyệt vời hơn khi có mối kết giao giữa hai phe phải không?”
Cô phù thủy ngỡ đâu sóng biển thét gào ngoài kia là tiếng thét của chính mình. Thế giới xoay mòng mòng và thực tại vỡ ra từng mảnh. Cô nghĩ nếu Morgenstern bảo mình phải g.i.ế.c ai đó, thậm chí là ám sát Matt chẳng hạn, còn không nực cười bằng những lời lão vừa thốt ra.
“Ông bắt tôi kết-kết hôn?” Cô thấy giọng mình lạc đi trong cái lạnh thấm đẫm căn phòng và cả tòa pháo đài này. “Ông không có quyền quyết định hôn nhân c.h.ế.t tiệt của tôi!”
“Ta không có quyền ư?” Morgenstern rít lên như tiếng độc xà, đũa phép vung vẫy bóp chặt lấy cổ họng cô gái. Rồi cả người cô bị kéo lê đến trước mặt lão, nửa ép quỳ xuống ngang tầm lão ngồi.
“Ta không có quyền ư?” Lão lặp lại lần nữa, bàn tay như xương khô lạnh quắc thò ra bóp lấy hai má đã bị gió biển nhiễm lạnh của cô gái nhỏ, bắt mắt cô nhìn thẳng vào hai đốm lửa đỏ trong mắt lão.
Và cô biết, Morgenstern đã biết, lão đã biết cô đã khám phá ra mối liên hệ giữa họ.
“Ông không-không thể làm vậy!” Cố hớp lấy từng hơi khí lạnh khi mà cổ bị bóp nghẹt và hai má bị tóm chặt. “Tôi không đồng ý!”
“Con nhỏ ngu đần,” lão âm hiểm nói, “Mi vẫn còn tơ tưởng tới thằng nhóc Montgomery à? Sau khi nó sẵn sàng Crucio mi theo lệnh của ta?”
“Không liên quan gì đến... Ông không có quyền gì bắt tôi kết...”
Móng tay sắc nhọn của Morgenstern bấm mạnh lên đôi má, mạnh đến nỗi m.á.u chảy ra nhỏ giọt trên móng tay lão. Đến giờ bàn tay lão mới buông ra, nhìn giọt m.á.u đỏ au nở trên ngón tay trắng bệch như người c.h.ế.t của mình. Và rồi lão từ từ đưa ngón tay lên miệng, nếm lấy giọt m.á.u nóng đó.
Giselle cảm thấy như cả m.á.u huyết trong người mình cũng đang bị Morgenstern nhấm nháp vậy.
“Dòng m.á.u cao quý của ta, của tổ tiên chúng ta...” Lão ngân nga, “Đã định sẵn cao quý hơn tất thảy. Ta không trông chờ gì đầu óc nhược trí như mi hiểu được sự cao quý của huyết thống, dù gì mi cũng được nuôi dạy mười mấy năm bởi đám bẩn thỉu Muggle.”
Tay cô nắm chặt đũa phép, đầu đũa đã có tia lửa lóe lên. Không có ham muốn nào lớn hơn ham muốn phóng chú vào Morgenstern ngay lúc này, lão ở sát gần trước mắt, bao nhiêu lời nguyền cô phóng ra chí ít sẽ trúng một lời, chí ít cũng làm lão đổ máu. Để xem m.á.u của lão, như m.á.u của cô, có dát vàng nạm ngọc hay cũng chỉ là dòng m.á.u đỏ thẫm bình thường như bao người khác, như ba má cô, như giáo sư Conner.
Nhưng không, không, còn chưa được, cô còn chưa thể đ.á.n.h thắng lão.
Mày cần phải nhịn.
“Mi chấp nhận hay không cũng vậy. Chủ đã quyết định.”
“Không! Ông-”
“Rosenvolt mới xứng đáng với dòng m.á.u chảy trong người mi, chứ không phải Montgomery!”
Và rồi cô gái bị đ.á.n.h văng ra ngoài, cánh cửa căn phòng có cái bàn dài với tên ác quỷ ngồi trên ngai vua khép lại.
