[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 251: Biến Loạn Beauxbatons (2)

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:51

Hogwarts không bao giờ xài bản đồ như một cách để học sinh có thể thỏa thuê tìm kiếm mọi ngóc ngách bí ẩn của ngôi trường và tự do tận hưởng niềm vui khám phá. Đám năm 1 năm 2 đi lạc là chuyện bình thường và tụi nó chẳng thấy điều đó có gì không đúng. Song Beauxbatons ngược lại, nhà trường phát cho mỗi học sinh năm 1 bản đồ bố cục chi tiết của lâu đài, đ.á.n.h dấu các lớp học theo thứ tự số tầng-chữ cái. Ví dụ phòng học 1B là phòng thứ hai trên tầng 1, lớp học Biến hình. Khác với kiểu rối rắm hỗn loạn nhiệm màu của lâu đài Hogwarts, lâu đài Beauxbatons tuân theo một tác phong nghiêm chỉnh, đề cao làm việc theo tuần tự lớp lang. Trong những trường hợp khác, cô phù thủy không ngần ngại khẳng định mình thích phong cách của Hogwarts hơn, nhưng hiện tại thì tác phong chỉnh chu của Beauxbatons khi phân chia bố cục rõ ràng là có lợi hơn.

Thậm chí sớm hơn cả dự kiến, mới 3 tiếng rưỡi là xe vong mã đã bay thấp dần xuống, nhiệt độ trong khoang không đổi là do Giselle đã ếm vài bùa giữ ấm mặc kệ sự càm ràm của Wittelsbach. Nhưng ngồi trong một không gian nhỏ bé với 2 gã hung thần lúc nào cũng dõi theo mình đăm đăm cùng sự căng thẳng tột độ làm cô phù thủy thấy nhẹ cả người khi chân chạm lại đất bằng.

“Em học độn thổ rồi nhỉ búp bê?” Lippe vươn vai sau chuyến đi dài. Trong khi người đ.á.n.h xe ngay lập tức lái xe vong mã bay đi mất, Giselle nhìn quanh bãi biển hoang sơ tối đen vừa đáp xuống, một thoáng đã tưởng chúng đi một vòng lớn rồi quay ngược về pháo đài Morgenstern chứ.

“Rồi, đây là đâu vậy?”

“Hà Lan,” Lippe giơ tay ra, “Chưa phải lúc tám chuyện đâu, chúng ta cần độn thổ ngay.”

Cô gái nhún vai, nắm chặt cánh tay Lippe còn Wittelsbach thì nắm bên kia, và rồi cả 3 xoay vòng tại chỗ trước khi áp lực khí nén ép chúng lại thành một khối hộp. Phải 3 lượt độn thổ, qua rừng Ardennes của Bỉ, rừng Vosges của Pháp thì chúng mới đến Fontaine-Fée, ngôi làng phù thủy nhỏ dưới chân dãy Pyrénées bên cạnh Beauxbatons.

10 giờ khuya, cả ba đáp xuống dưới chân dãy Pyrénées mà Giselle đoan chắc là Lippe đã đến không dưới một lần để khảo sát địa hình. Cô nhìn ra từ cái cách gã ta hiện hình ngay trước một cửa hang đường mòn được ngụy trang che dấu bằng phép thuật tinh vi mà nếu không mất cả tuần rình mò ở khu vực này thì không tài nào phát hiện được. 

Chẳng để Giselle kịp nói gì, Lippe đẩy cô vào đường hầm với một thằng nhóc mặt lấm tàn nhang, tóc nâu, mặc đồng phục Beauxbatons đã đứng chờ sẵn.

“Yotte sẽ tiếp ứng cho em, đừng làm lỡ việc đấy búp bê.” 

“Không c.h.ế.t được,” cô nghiến răng vì căng thẳng, nhìn 2 gã mặt nạ độn thổ biến mất với tiếng bụp nhỏ.

Nam sinh Beauxbatons cao ngang chú Leopold, trợn mắt ngó 3 người vừa xuất hiện rồi 2 người biến mất ngay, nhưng lập tức lấy lại tinh thần. “Bonsoir Eloi Yotte. Cô là người mới à, tôi chưa thấy cô bao giờ?”

“Amelia,” cô phù thủy đáp gọn lỏn, bắt đầu rảo bước vào đường hầm với đũa phép phát sáng. Eloi Yotte đành phải nối gót theo sau dù nơi này là sân nhà của cậu ta.

“Amelia thôi à, cô đùa ai đấy.” 

Accent tiếng Anh đặc sệt người Pháp làm Giselle nghe rất bực bội. Bình thường cô không có vấn đề gì với accent của người khác nhưng trong trường hợp dây thần kinh căng như dây đàn suốt mấy tiếng thì cô không chắc mình có nhịn không ếm bùa im lặng lên cái miệng này được không.

“Tôi vui lòng nghe về công chuyện của chúng ta hơn là nghe cậu phàn nàn về tên tôi đấy.” Chúng đã đi được hơn 50m vào sâu trong đường hầm làm cô nhớ đến đường hầm mỏ đi vào Trấn Yêu Tinh.

Phía sau Eloi Yotte c.h.ử.i thề gì đó bằng tiếng Pháp rồi chạy nhanh lên trước cô 2 bước. Giselle im lặng nhìn động tác muốn chứng tỏ ai mới là chủ cuộc chơi của cậu ta.

“Chắc Lippe cho cô biết rồi chứ? Cô uống Thuốc Đa Dịch thành tôi, đi xuyên qua rào chắn mặc áo tàng hình vào trường. Tôi sẽ dẫn cô đến chỗ chìa khóa.”

“Chìa khóa là gì?”

Vẫn là thái độ nhởn nhơ vô tri đó, “Tôi không biết, tôi chưa bao giờ thâm nhập vào đó được.”

“Học sinh của trường còn không biết nó là gì mà lại trông chờ một người ngoài như tôi có thể phá giải ư?”

Người đi trước hờ hững nhún vai, “Đó là nhiệm vụ của cô, tôi chỉ có nhiệm vụ đưa cô đến đúng nơi thôi Amelia.”

F*ck Morgenstern!

Sau khi đi được cỡ 200m cả hai dừng lại và cô gái biết ngay tại sao phải dừng. Đằng kia chỉ cách 5 6 bước chân là bức tường ma thuật vô hình, một thứ rào chắn mạnh mẽ báo hiệu chúng chuẩn bị xâm nhập vào một lãnh địa cổ xưa được bảo vệ nghiêm ngặt.

Yotte lấy ra từ hốc đá một cái bình độc d.ư.ợ.c có nắp đậy và một bộ áo chùng màu xanh lơ hệt như bộ cậu ta đang mặc.

“Đây Thuốc Đa Dịch.” Giselle cầm cái bình, mở nắp ra, mùi như mùi diệp lục pha cùng tương ớt xộc thẳng vào mũi. “Tôi nghĩ tôi sẽ có mùi ghê hơn nếu uống vào.”

Và đúng là ghê hơn thật. Eloi Yotte có vị như tương ớt ngâm giấm và mùi chua của mồ hôi, cô gái phải lấy tay bịt mũi mới uống được hết thứ chất lỏng sền sệt đó. Uống thứ Thuốc Đa Dịch này mới biết nôn ra sên còn khỏe chán.

Khi chất nhờn trôi tuột xuống dạ dày, cả người cô gái nóng lên như có ngọn lửa cháy phừng phực bên trong. Mọi tế bào cơ thể đều nóng ran, từng đốt xương ngứa ngáy kêu gào muốn giãn nở. Không phải là cái ngứa mà xương non mới mọc gây ra, mà là cái ngứa vì xương muốn kéo dài và phình to ra.

“Ọe...”

“Không khó uống đến thế chứ?” Eloi Yotte nhìn chính-mình đang đứng trước mặt mình.

“Như shit.” Giselle không còn nghe ra giọng của mình nữa mà là một giọng nam accent Pháp nghẹt mũi.

“Đây quần áo,” Yotte-thật đưa tới bộ đồng phục Beauxbatons, cô bình thản cởi áo chùng đen mà mình đang mặc, cởi áo n.g.ự.c rồi mặc vào đồng phục xanh lơ trước mặt người lạ. Mình đang đội lốt con trai mà.

Thật ra cảm giác vẫn kỳ cục nhưng cô gái dằn lại dưới đáy lòng, thời điểm khác thường phải biết nên ưu tiên cái gì.

Thay quần áo xong, cô nhặt lên cây trâm buộc tóc rơi xuống đất vì tóc đã thụt lùi cụt ngủn, gấp lại quần áo của mình rồi vẫy đũa biến chúng nhỏ xíu bằng một bàn tay. 

“Ê ê mẹ kiếp! Dấu Hiện sẽ biết được tôi đang ở ngoài trường, mẹ kiếp!” Yotte la toáng lên định ngăn lại nhưng phép thu nhỏ của cô phù thủy đã hoàn thành rồi.

“Sẽ không,” Giselle chẳng thèm liếc thêm, sắp xếp lại rồi chuẩn bị bước qua rào chắn vô hình của Beauxbatons.

“Là ý gì? Sẽ không cái gì? Từ từ cô phải nói rõ ràng...”

Nữ sinh Hogwarts bực bội quát: “Tôi ý thức được mình đang làm gì! Mẹ kiếp anh nghĩ chỉ mình anh sợ bị phát hiện thôi à?” Cái miệng cậu ta há ra rồi khép lại, “Lo làm nhanh thì khả năng chúng ta thoát c.h.ế.t cao hơn được mấy phần đó.”

Khi Giselle đặt chân qua rào chắn, cô chỉ cảm thấy như đi qua một làn nước mưa mà thôi, chẳng có gì xảy ra cả. Chúng im lặng đi tiếp thêm cỡ 400m nữa thì bắt đầu dốc lên, vách hầm giờ trông như bức tường đá xây dở, y chang các lối đi tắt dẫn ra làng Hogsmeade của Hogwarts. Cuối hầm là một cái nắp sập báo hiệu chúng đang đứng dưới một cái hố chuẩn bị trồi lên mặt đất. Yotte áp tai vào nghe ngóng, ra hiệu cho Giselle mặc áo tàng hình vào. Tấm áo dĩ nhiên là Lippe đưa cho, cô còn tự ếm thêm vài bùa phép ẩn giấu của mình, và mặc vào xong còn tự ếm bùa tan ảo ảnh lên chính mình. Phòng hờ khi áo bị giật ra bất ngờ thì người ta vẫn không thấy gì bên dưới.

Thấy cô đã chuẩn bị xong, Yotte gật đầu ra hiệu rồi mở cánh cửa sập, chúng từ từ bò lên. Bên trên đúng như dự đoán là sân bãi nằm ngay phòng chứa dụng cụ tưới tiêu của khu vườn Beauxbatons, một khu vườn rộng tuyệt đẹp đầy những sinh vật thần tiên và cây cỏ kỳ diệu, mà nếu Giselle đến thăm quan trong một trường hợp quang vinh hơn thì chắc chắn cô sẽ không tiếc lời khen ngợi.

Trời đêm tháng 4 tối đen, những ngôi sao đã trốn vào từng cụm mây rụt rè như biết bên dưới vòm trời này chuẩn bị xảy ra một cơ sự ác độc nào đó. Eloi Yotte như một bóng ma len lỏi giữa khu vườn pháp thuật, dựa vào cây cối um tùm và bóng đêm để di chuyển, luồn lách đến gần tòa lâu đài tráng lệ với hai tòa tháp cao vút tầng mây. Chúng đi qua vài đài phun nước mà theo như sách nói là Suối Tiên, nước trong đài có thể dưỡng nhan và nếu thả đồng xu vào đó thì nữ thần sẽ xuất hiện ban cho điều ước.

Nếu truyền thuyết là thật, Giselle ước Morgenstern dù chuẩn bị làm gì ở ngôi trường này thì cũng thất bại và bị g.i.ế.c quách cho rồi. Nhưng lại tự giễu mình, ai g.i.ế.c được lão đây. Và nếu cơ sự hôm nay lộ tẩy chính mình làm sao thoát khỏi liên can.

Bước chân của nam sinh Beauxbatons rốt cuộc dừng lại bên hông tòa lâu đài, lấy một chùm chìa khóa tra vào ổ khóa, cánh cửa nhỏ mở ra không một tiếng động. Nữ sinh Hogwarts đoán đó là chìa khóa vạn năng của phường trộm cắp vô lại, chứ cửa này đâu dễ mở được như vậy.

Mà nói cậu ta gì chứ, chính mình cũng là phường vô lại đấy thôi.

Giselle thầm nhẩm tính giờ, gần 11 giờ khuya rồi, nếu thuận lợi hoàn thành việc trước nửa đêm, đám Sứ giả Thần c.h.ế.t cần làm gì thì cũng đúng thiên thời địa lợi nhân hòa cả.

Vào giờ giới nghiêm lại đang là kỳ nghỉ Phục Sinh, lâu đài Beauxbatons vắng lặng như chốn không người, Giselle dưới tấm áo khoác tàng hình bước nhanh theo Eloi Yotte, đi ngang nửa tòa lâu đài để xuống tầng hầm bên dưới. Beauxbatons chỉ dùng hầm làm kho chứa chứ học sinh không sinh hoạt dưới này, vừa leo xuống cầu thang khí lạnh và ẩm ướt xộc ngay vào mũi. Không biết nên cảm ơn ngôi trường không chấp nhận hồn ma này hay không, nhờ thế kẻ xâm nhập mới dễ dàng đi xuyên qua như vậy.

Càng đi Giselle càng bình tĩnh, cô cố gắng ghi nhớ đường đi đối chiếu với bản đồ, mình có thoát thân được không còn phụ thuộc vào chặn đường về. 15 phút dài bằng cả đêm, khi chúng cuối cùng đứng trước một cánh cửa khắc đầy chữ Runes, sau lưng áo cô phù thủy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tôi chỉ đi được tới đây thôi, còn lại là do cô.” Nam sinh Yotte cũng thở phì phò vì căng thẳng.

“Bên trong đó có gì? Tôi phải làm gì chứ?”

“Không biết.”

Tức nổi sùng, “Không biết bên trong có gì làm sao tôi mở khóa được?”

“Đó là nhiệm vụ của cô, Amelia.” Cậu ta lấy ra một mảnh gương giống cái gương sinh đôi mà Ryu-chan đưa cô, thì thầm vào đó, “Đã đến nơi, nhiệm vụ hoàn tất.” Bên gương kia không biết có đáp lại gì không, Yotte nhét gương vào túi, nhả ra ba từ cuối cùng “Chúc may mắn” rồi nhanh chân quay lại đường cũ.

F*ck!

Như shit!

Bị bỏ lại một mình, vẫn ẩn thân dưới áo tàng hình, Giselle hít một hơi sâu rồi bắt đầu quan sát các chữ Runes trên cánh cửa sắt. Không chỉ Runes mà còn kết hợp số học huyền bí, mất 5 phút cô mới tìm ra được gợi ý mở cửa. Cánh cửa cần mật khẩu bằng Runes để mở, còn các ký tự khắc xung quanh là gợi ý cho mật mã.

Cô phù thủy giơ đũa phép lên, khắc ra một từ tổ Runes rồi đ.á.n.h vào giữa cánh cửa. Ngay khi Runes đó chạm vào bề mặt sắt thép, mạng lưới Runes trên cánh cửa phát sáng và một âm thanh như các khớp ổ khóa tra vào nhau vang lên. Cửa sắt từ từ mở ra.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.