[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 250: Biến Loạn Beauxbatons (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:51
Giselle đang đứng ở tiền sảnh, căn phòng đầu tiên khi từ sân ngoài đặt chân vào pháo đài. Không biết Gabriel Morgenstern Yarborough dùng nơi này để làm gì chứ với Gideon Morgenstern thì lão đã xóa sổ hết những vật trang trí linh tinh của thẩm mỹ quý tộc, chỉ để lại một ký hiệu Ám Ấn trên bức tường đối diện cửa sắt và gia huy Morgenstern to tổ chảng khắc trên nền gạch. Thế thôi, không bàn ghế không kệ tủ, như thể bắt ai bước chân vào nơi này cũng phải chịu cảnh đứng im chờ được lão triệu vời vào trong.
Cô xoay đũa phép gỗ thủy tùng từ tay phải sang tay trái, rồi lại từ tay trái sang tay phải, nhàm chán nghĩ hoặc là pháo đài nằm ngoài phạm vi kiểm soát Dấu Hiện của Bộ Pháp thuật Anh, hoặc là đã được ếm một loại bùa che dấu ăn đứt Dấu Hiện. Cô thiên về vế sau hơn, dù gì nơi này cũng là hang ổ của ma cà rồng còn lâu đời hơn cả những tổ chức phù thủy đầu tiên, ếm bùa chú đã thất truyền nào đó ai mà biết được.
Lại nghĩ, nếu mà Morgenstern cứ ở lì trong pháo đài thì dù Thần Sáng có biết tung tích của lão ở đây cũng chẳng thể tiến vào được. Ít nhất pháo đài có bùa chú bảo vệ huyết thống gia phả, như đã thu nhận m.á.u của Giselle, hàng rào cho phép Tèo bay vào cũng vì nhận ra nó là thú nuôi của chủ nhân. Cô đoán Morgenstern đã thiết lập rào chắn cho phép người mang Ám Ấn cũng có thể ra vào, lại như ban tặng thêm một đặt quyền cho những người thân cận nhất của lão.
“Thưa chủ còn yêu cầu của chúng tôi thì sao ạ?” Là giọng của Lippe. Cô hơi giật mình, cánh cửa phòng hội nghị bên trong mở ra từ khi nào làm âm thanh lan ra tới đây. Sau lần trước Giselle thầm chê trách khả năng cách âm, hình như đám Sứ giả Thần c.h.ế.t đã học được cách đóng cửa rồi.
“Quý cô đứng bên ngoài sẽ làm việc cùng các cậu.” Giọng Morgenstern cao vút như gió rít, “Các vị, đừng làm ta thất vọng.”
Và hàng loạt tiếng nói đồng thanh vang lên: “Nguyện Chủ thành công!”
Bóng người nối đuôi nhau đi ra, lần này thì ai cũng đeo mặt nạ hết cả, chia thành từng tốp như đã phân bổ sẵn, im lặng bước luôn ra cửa chứ không còn cười đùa như lần trước nữa. Giselle nắm chặt đũa phép khi những mặt nạ đó lướt qua mặt cô 1/10 giây, thầm lo lắng cho bất kỳ ai hay thứ gì sắp trở thành mục tiêu của đám hung thần này.
Bọn chúng định làm gì? Tấn công sân vận động Cúp Quidditch Thế giới chăng? Không, bây giờ vẫn còn sớm quá. Cúp Quidditch Thế giới chỉ có giá trị nhờ số lượng phù thủy pháp sư mà nó tiếp đón, chứ bây giờ đến đốt cái sân vận động trống trơn làm gì.
Tấn công Bộ Pháp thuật ư? Đúng là thời điểm thích hợp, phần lớn nhân viên đã nghỉ lễ Phục Sinh hết, phòng thủ giảm thấp. Nhưng như Matt nói hàng rào bảo vệ của Bộ rất mạnh, trừ phi muốn cướp đi thứ gì đó trong trụ sở chứ dùng vũ lực tấn công Bộ chẳng khôn ngoan tý nào. Dùng chiến lược xâm nhập mua chuộc quan chức hoặc Imperio như Chiến tranh lần I thì hợp lý hơn.
Vậy chúng định làm gì cơ chứ?
Đến khi chỉ còn 5 mặt nạ cuối cùng đi ra, một gã nhác thấy Giselle đang đứng thì reo lên: “À ha búp bê! Tôi còn đang đoán xem là ai.” Gã cùng một mặt nạ đứng lại, 3 người khác liếc tới rồi đi luôn, rõ ràng cái gọi là nhiệm vụ đó chỉ có 2 người cộng thêm cả Giselle nữa.
“Ồ em bị ếm bùa im lặng rồi à?”
“Dẹp màn tán tỉnh đi! Chúng ta cần nhanh lên!” Gã thứ hai hung bạo nhìn cô, Giselle nhớ giọng nói này là của tên Sứ giả Thần c.h.ế.t đời thứ hai mà cô đã đấu tay đôi đêm nọ, cái gã tàn nhẫn như thể đã l.i.ế.m m.á.u cả chục mạng người.
“Tao ước gì cô em đây thích văn tán tỉnh của tao đấy Wittelsbach.” Lippe chế nhạo, từ giọng nói của gã chẳng có vẻ gì là căng thẳng, có lẽ không phải nhiệm vụ nguy hiểm lắm. “Đi thôi búp bê, dù tôi muốn dành thêm thời gian với em nhưng anh Wittelsbach đây thì thích phá bĩnh lắm.”
“Cmm.”
Chúng là tốp cuối cùng đi ra cửa, đứng vào sân ngoài, Giselle chỉ theo sát chứ chưa mở miệng nói câu nào. Trong sân có sẵn một cỗ xe ngựa và một con gia tinh giữ ngựa.
Không, đó không phải xe ngựa. Khi mắt đã nhìn rõ hơn cô mới nhận ra thứ đứng ở trước cỗ xe là hai con vong mã chứ chẳng phải ngựa gì. Con gia tinh lật đật mở cửa cho 3 người.
“Lady first!” Lippe làm động tác mời trong tiếng c.h.ử.i thề của Wittelsbach.
Giselle đành phải chui vào trước tiên, cầm chặt đũa phép nhỡ đâu có một con mèo ăn bóng ma từ trong cái khoang đen ngòm phóng ra tấn công thì sao.
À thôi cô nghĩ nhiều rồi.
Khoang xe rộng ngang xe đưa đón học sinh của Hogwarts, đủ chỗ cho 4 người ngồi thoải mái. Liếc qua cửa sổ trước thấy phía trước toa có một bóng người ngồi, cũng mặc đồ đen tuyền nên khi nãy cô không để ý, có lẽ là người đ.á.n.h xe.
Lippe và Wittelsbach ngồi vào băng ghế đối diện, tư thế này bắt cô phải để mắt tới 2 gã Sứ giả Thần c.h.ế.t liên tục. Con gia tinh đóng cửa toa xe lại và người đ.á.n.h xe điều khiển 2 con vong mã chạy vài bước lấy đà rồi bắt đầu bay lên.
Cô phù thủy trẻ chưa ngồi xe vong mã bay lần nào, khi cỗ xe hướng lên, cô loạng choạng phải bám vào thành ghế mới ngồi vững. Thiệt bực, Giselle không thích bị 2 tên hung thần nhìn chằm chằm thế này, dường như chúng đang chờ cô hành động khùng điên gì đó để có cớ tấn công.
Tính chơi trò ai giữ im lặng lâu hơn chứ gì.
Và đúng như dự đoán, Lippe không ngồi im được lâu, khi cỗ xe vong mã bay lên đến độ cao vừa đủ để duy trì tốc độ di chuyển, Lippe đối diện bỗng tận dụng quán tính chồm tới như chuẩn bị tấn công vào cổ cô.
Thế là đùng một tiếng cùng cái thùng xe chấn động rung lắc dữ dội và nhiều tiếng c.h.ử.i thề tới tấp.
“Mẹ kiếp búp bê!”
“Mẹ kiếp mày làm gì vậy?” Wittelsbach rút đũa phép ra chĩa thẳng vào cô gái vừa tặng cho đồng bọn của gã một bùa Depulse.
“Này phải hỏi anh ta chứ,” cô mặt lạnh đáp, đũa phép gỗ thủy tùng vẫn chĩa thẳng vào Lippe vừa bị tẩn văng vào vách xe. “Anh ta định tấn công tôi à?”
“F*ck tôi chỉ muốn nhích sát tới một chút thôi...”
“F*ck Lippe mày nghiêm túc đấy à?” Gã Wittelsbach trừng mắt không thể tin trong tình huống này đồng đội còn phá team được.
“Vậy ư,” cô gái nghiến răng, “Và đó là hành động mà quý ông nên làm sao?”
Lippe ngồi thẳng lại, nheo mắt chế giễu như thể Depulse chỉ đủ gãy ngứa: “Tôi ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c mọc xương đâu đây, định xác nhận lại thôi.”
“Anh có thể dùng miệng hỏi.”
“Ồ vậy đây là nhiệm vụ lấy công chuộc tội của cô à?” Đầu óc Wittelsbach chuyển nhanh không kém, “Sau khi đã làm Chủ phật ý?”
“Tôi không có nhu cầu kể lại vết thương của mình đâu.”
Cỗ xe bay vững vàng trở lại, Lippe cười cợt, “Tôi cho là chúng tôi có quyền được biết cô có đủ khả năng nhận nhiệm vụ không.”
“Vậy thì tôi cũng cho là tôi có quyền được biết nhiệm vụ là gì trước khi anh đ.á.n.h giá tôi có đủ khả năng nhận nhiệm vụ không.”
Một đôi mắt và hai đôi mắt dưới lớp mặt nạ sắt trừng nhau vài giây rồi Lippe nhún vai. “Tốt thôi. Chúng ta đang đi đến Beauxbatons,” tim Giselle nhảy lên. “Nhiệm vụ là phá hủy hàng rào bảo vệ của ngôi trường để những người khác tiến vào.”
“Và đừng hỏi tiến vào để làm gì,” Wittelsbach đe.
Giselle liếc gã, “Tôi không có ý định hỏi đâu. Tôi chỉ muốn biết cái lý do c.h.ế.t tiệt mà tôi phải ngồi chung xe với mấy người thôi.”
“Hàng rào Beauxbatons có nhiều lớp, chúng tôi có thể xử lý được, chỉ có một lớp chắn cuối cùng cần phải phá vỡ từ bên trong, mà chỉ phù thủy vị thành niên mới làm được.”
“Ồ việc cài cắm gián điệp vào một ngôi trường phù thủy hình như quá dễ với Sứ giả Thần c.h.ế.t mà?”
“Nếu phù thủy vị thành niên học ở Beauxbatons thực hiện bùa phép thì Bộ Pháp thuật Pháp sẽ phát hiện ra, chúng ta không thể mất con cờ đó được. Chưa phải lúc.”
“Và tôi cần cải trang thành học sinh Beauxbatons để chui vào trường?”
“Kế hoạch là vậy.”
Giselle nhăn mặt: “Tôi không thể chỉ đội lốt một học sinh Beauxbatons rồi đi nhong nhong trong trường một mình được. Người ta sẽ nhận ra ngay.”
“Vào trong trường Yotte sẽ tiếp ứng cho em, em chỉ cần khoác áo tàng hình đi theo tới nơi cần mở khóa thôi.”
Cô gái vẫn nhăn mặt. “Và tôi cần thực hiện bùa chú gì?”
“Không rõ, chưa ai vào được tới đó. Cũng chưa ai tận mắt thấy ổ khóa đó như thế nào.”
Giselle nén lại tiếng c.h.ử.i thề, hôm nay mình c.h.ử.i thề hơi nhiều rồi. “Và tôi cần làm cái gì đó với thứ gì đó mà chưa ai biết nó là thứ gì và được bảo vệ như thế nào?”
Wittelsbach cười nham hiểm vô cùng: “Câu tổng kết chính xác đấy cô em.”
“Mấy người sẵn sàng trao một nhiệm vụ mấu chốt thành bại như vậy cho người còn không thuộc hàng ngũ của mình?”
Wittelsbach gầm gừ: “Thế nên hãy cẩn thận vào! Nếu không cô sẽ phải chịu sự thịnh nộ từ Chúa tể...”
Dọa tôi à. “Và không chỉ tôi, các anh cũng thế! Các anh đã chuẩn bị tinh thần chịu cơn thịnh nộ của Chủ mình chưa? Chứ tôi thấy có nhiều vết thương t.h.u.ố.c mọc xương cũng vô dụng đó.”
Gã Wittelsbach gầm gừ trong cổ họng, trông chừng như chuẩn bị lao vào cô nhưng Lippe nhanh tay giữ gã lại. “Bình tĩnh đi Wittelsbach.”
“Nó trả treo với tao!”
“Tôi không ngại nhắc lại cho các anh nhớ, tôi còn trả treo với Chủ của các anh kìa!” Cô gái cũng gầm gừ, “Khôn ngoan nhất là anh nên đối xử cẩn thận với tôi như với người có thể Imperio anh bất kỳ lúc nào.”
Ánh sáng ít ỏi giữa bầu trời đêm lóe lên trong đôi mắt biếc và trên đầu đũa phép của cô phù thủy trẻ làm hai gã mang mặt nạ nhượng bộ. Hiển nhiên chúng vẫn nhớ rõ ai là người thắng cuộc đấu tay đôi ở phòng huấn luyện lần trước.
“Nếu tôi nhớ không lầm trong hàng ngũ các anh có người dưới 17 tuổi.”
Lippe cười mỉa, “Em quên gã nhân tình bé nhỏ của mình đang ở đâu rồi à?”
Giselle nhạt nhẽo đáp lại: “Khoảng cách địa lý trở thành vấn đề với phù thủy khi nào vậy?”
Chúng lại thở khò khè giận dữ nhìn nhau, 3 giây sau câu trả lời mới thốt ra từ miệng Wittelsbach: “Chúng tôi không biết, Chủ không gọi Montgomery đến.”
“Và các người chỉ-có-một phù thủy vị thành niên?”
Tiếng Wittelsbach rít lên giận dữ: “Chỉ có một mình Montgomery được nhận Ám Ấn khi còn chưa thành niên thôi! Mẹ kiếp cô em đùa tụi này đấy à?”
Cô gái phải tự c.ắ.n má mình để ngăn những lời suýt thốt ra. Tại sao chỉ có mình Von được kết nạp vào hàng ngũ Sứ giả Thần c.h.ế.t khi mới 16 tuổi? Trước giờ cô vẫn nghĩ còn có những người khác, nhưng nếu chỉ có mỗi Von thì đó là vấn đề lớn.
Phải, vấn đề lớn. Cậu đã làm gì, đã hoàn thành nhiệm vụ gì để nhận được ân huệ như vậy? Trong khi kể từ khi Morgenstern sống dậy, phần lớn thời gian Von đều ở Hogwarts cùng cô. Có thể là thành tích được thừa hưởng từ nhà Montgomery, từ tóc bạch kim cha. Nhưng vậy thì Morgenstern phải giao nhiệm vụ cho họ chứ không phải chỉ Seth Montgomery nhận nhiệm vụ “đánh lạc hướng” còn Von vẫn an ổn ở Ilvermorny được.
Không thể nào Montgomery vừa được chủ nhân ban ân sủng rồi lại thất sủng nhanh thế được.
Thật kỳ quái.
Bão nổi trong lòng nhưng ngoài miệng thì Giselle vẫn hỏi tiếp: “Tại sao rào chắn Beauxbatons cho người dưới 17 tuổi vào? Đáng ra cần ngăn chặn những ai không phải là học sinh Beauxbatons chứ?”
Wittelsbach xì ra một tiếng khinh miệt: “Đó là một truyền thống cổ xưa. Các thành trì phép thuật ngoài việc giáo d.ụ.c còn có nhiệm vụ bảo vệ giữ an toàn cho cộng đồng phù thủy nếu chúng ta bị đám bẩn thỉu Muggle tấn công. Nên các trường học đều sẽ mở cửa cho trẻ vị thành niên vào trú ẩn.”
Phải, một truyền thống tốt đẹp. Bảo vệ tương lai của giống loài. Nhưng còn hiện tại, chính chúng đang lợi dụng truyền thống đó để tấn công lại giống loài.
Cô phù thủy xoay đôi đũa phép trong tay, hơi cúi đầu suy nghĩ. Hai gã mặt nạ ngồi đối diện chăm chú nhìn cô cô cũng kệ, vận dụng hết mọi noron thần kinh não để tìm đường sống.
“Và còn gì tôi nên biết về hàng rào bảo vệ đó để tăng tỷ lệ chúng ta thoát được lửa giận của Chủ các anh không?”
“Không chỉ Chủ của chúng tôi, còn là Chủ của cô em nữa.” Wittelsbach lại treo lên giọng nói tàn bạo của mình, nhạo báng cô gái. “Cô em nghĩ sau chuyện này mình còn có thể trở về quấn quýt bên cạnh thằng bạn Thần-Sáng-tương-lai của mình à? Phủi sạch mọi chuyện như tay chưa nhúng chàm lần nào?”
Cô gái cộc lốc đáp: “Không phải chuyện anh cần quan tâm đâu.”
Lippe ho một tiếng: “Về cơ bản nhiệm vụ của em chỉ cần phá hủy hàng rào thôi, nhưng nếu em rảnh tay sau đó thì có thể đến chi viện...”
“Chúng ta không cần chi viện Lippe!” Wittelsbach gầm gừ sau lớp mặt nạ, “Giữ cô ta cách xa công chuyện mới là tốt nhất.”
“So với công chuyện của các anh, tôi quan tâm đến tính mạng của mình hơn.” Cô phù thủy lạnh lùng, “Làm sao tôi toàn thân ra khỏi Beauxbatons?”
“Tận dụng loạn lạc thôi,” Lippe nhún vai thờ ơ. “Sẽ có một đợt bạo loạn nếu em làm tròn nhiệm vụ của mình.”
Giselle không nhịn được xì ra một tiếng nhạo báng. Chúng muốn cô làm việc cho chúng, một công việc nguy hiểm, nhưng lại không chia sẻ cho cô toàn bộ kế hoạch.
“Và tôi nghĩ các anh có bản đồ Beauxbatons ở đó?”
“Tôi có đây,” Lippe rút ra một tấm giấy da đưa cho cô, “Xem đầu óc của em có hoạt động tốt như người ta đồn đại không.”
“Còn mấy tiếng nữa?” Giselle thả ra một ngọn lửa xanh lam trên đầu và thắp Lumos để rọi sáng tấm bản đồ được đ.á.n.h dấu chi chít bởi kiến trúc phòng học và phòng tiện ích của Beauxbatons.
“4 giờ nữa là đến điểm đáp độn thổ.”
Lần này thì cô không kiềm được tiếng c.h.ử.i thề nữa rồi.
