Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50 - Chương 84
Cập nhật lúc: 24/12/2025 03:01
“Mẹ với bố con tính rồi, đợi lúc con xuất giá sẽ hồi môn cho ba trăm đồng, cộng với số này chắc là đủ đấy.” Thường Nguyệt Nga thấp giọng dặn dò: “Dù chuyện mua nhà này có thành hay không, con cũng không được về nhà nói năng lung tung, nghe rõ chưa?”
“Con biết rồi ạ!”
Dì ba nhận được điện thoại xong liền đi hỏi giá giúp, Diệp Mãn Chi hứa hẹn rất hay rằng sẽ không về nhà nói với ai, nhưng vừa quay đi cô đã không nhịn được mà kể với Ngô Tranh Vanh.
“Mẹ em không cho em nhắc đến chuyện nhà cửa, nhưng tiêu một món tiền lớn như thế, tổng phải có nơi để đi chứ?”
Ngô Tranh Vanh ngẩng đầu lên từ sau bàn viết, hỏi: “Vốn dĩ em định chi dùng khoản nhuận bút này thế nào?”
“Mua xe đạp, đài thu thanh, máy may, rồi còn dư khoảng ba trăm thì mua công trái.”
Ngô Tranh Vanh liếc nhìn cái ca tráng men trước mặt, lại nhìn sang ấm nước trên bếp than, trao cho cô một ánh mắt bảo cô tự mà thấu hiểu.
Diệp Mãn Chi hiểu ý, lập tức nhấc ấm nước lên châm thêm trà cho anh, rồi mong đợi nhìn anh, chuẩn bị nghe cao kiến.
Ngô Tranh Vanh nhấp một ngụm trà nóng, từ trong ngăn kéo bàn viết lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm có thưởng không kỳ hạn.
“Ở đây có ba trăm, em rút ra mang đi mua công trái cho đơn vị đi.”
Diệp Mãn Chi ngại không muốn lấy tiền của anh, đẩy trả lại nói: “Thôi đi, vẫn còn lỗ hổng gần năm trăm đồng nữa kia, cách này không ổn đâu.”
“Thì máy may, xe đạp với đài thu thanh đâu phải muốn mua là mua được ngay. Lúc người khác hỏi đến, em cứ dùng lý do đó mà ứng phó qua loa là được. Với lại, đài và xe đạp chỗ anh đều có cả, em cứ lấy mà đối phó với sự dò hỏi của họ hàng cũng không vấn đề gì, đứa nào cứ thích truy tận gốc rễ thì em bảo cái đồng hồ đeo tay này cũng là em bỏ tiền ra mua.”
Ở Ủy ban đường phố chỉ có Chủ nhiệm và dì Phượng là có đồng hồ, Diệp Mãn Chi lo quá nổi bật nên toàn giấu đồng hồ mới vào trong ống tay áo, lén lút xem giờ, người ngoài vẫn chưa biết cô đã có đồng hồ.
Diệp Mãn Chi lại châm thêm chút nước vào ca trà cho anh, nhưng châm nước vẫn chưa đủ để bày tỏ sự cảm kích, cô còn ghé sát lại thổi bớt hơi nóng giúp anh.
“Hì hì, thế em mua giúp anh ba trăm đồng công trái nhé, lúc nào xong em mang qua cho anh!”
“Ừ.”
“Đúng rồi, nhà xuất bản gửi sách mẫu cho em rồi, em tặng anh mấy cuốn này.” Diệp Mãn Chi nịnh nọt dâng sách mới lên: “Anh là người đầu tiên nhận được sách mới của em đấy! Tuy anh không dùng được nhưng có thể đem tặng cho các đồng chí nữ trong nhà.”
Ngô Tranh Vanh cười nhận lấy sách, liếc nhìn đồng hồ hỏi: “Có phải em sắp đến giờ lên lớp ở Trường Đảng rồi không?”
“Ái chà, suýt quên mất chính sự, em đi ngay đây!”
...
Ngô Tranh Vanh đưa cán bộ Tiểu Diệp sắp muộn giờ đến Trường Đảng, sau đó chuyển hướng, lái xe quay về khu vực gần Đại học tỉnh.
Nhà họ Ngô có một căn nhà hai tầng ở đây, ông bà nội và gia đình cô út của anh đều sống ở phía này.
Cất chìa khóa đẩy cửa vào nhà, đập vào mặt là mùi hương hoa mai ấm áp. Bà nội đang cắm hoa vào bình, thấy anh vào cửa liền ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên lại về thế này? Hôm nay ăn cơm tối ở nhà chứ?”
“Đại diện Ngô công vụ bận rộn, làm gì có thời gian ăn cơm nhà?” Ông nội Ngô đặt tờ báo xuống, ánh mắt sau cặp kính tròn như thể thấu hiểu mọi chuyện: “Đại diện Ngô đúng là không có việc thì chẳng lên cửa.”
“Cũng không bằng Viện trưởng Ngô ngày đêm lo việc nước.” Ngô Tranh Vanh tiện miệng đáp một câu, ngồi xuống phía bên kia ghế sofa cười nói: “Bà nội, con ăn cơm tối ở nhà.”
Bà nội Ngô vui vẻ đáp lời, đẩy bình hoa sang một bên, kéo tay cháu trai hỏi: “Nghe cô út con nói, dạo này con đang tìm hiểu một cô gái à? Cô bé đó bao nhiêu tuổi? Gia cảnh thế nào? Tính tình ra sao? Có xinh đẹp không?”
Ngô Tranh Vanh cười: “Chắc cô út đã giới thiệu với bà gần hết rồi còn gì.”
“Bề trên hỏi gì thì con đáp nấy,” Ông nội Ngô tháo kính ra nói: “Chúng ta muốn nghe suy nghĩ thật lòng của con.”
“Cô gái này chẳng phải là người mà chính ông nhờ tổ chức Đảng làm cầu nối giới thiệu đó sao, ông còn lo gì nữa? Xuất thân gia đình công nhân gốc gác rành mạch, hiện đang làm cán bộ cơ sở, xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt.”
Ông nội Ngô ậm ừ một tiếng không mặn không nhạt, quan tâm hỏi: “Trình độ văn hóa thế nào? Ta nghe cô út con nói cô bé đó mới học hết cấp ba là nghỉ rồi.”
“Vâng, tốt nghiệp xong không học tiếp nữa, nhưng giờ đã ra sách rồi.” Ngô Tranh Vanh mở túi giấy xi măng mang theo, lấy mấy cuốn sách Diệp Mãn Chi tặng ra: “Cô ấy vừa xuất bản một cuốn sách, con mang mấy cuốn về cho mọi người xem.”
Cô út Ngô từ trong bếp đi ra, nghe vậy tò mò hỏi: “Ai ra sách cơ?”
“Đối tượng của Tranh Vanh, cô bé Tiểu Diệp đó.”
“Tiểu Diệp mới bao nhiêu tuổi mà đã ra được sách rồi?” Cô út Ngô đặt cái nồi đất xuống, rảo bước đi tới nói: “Đưa em xem thử là sách gì nào.”
Ông nội Ngô cũng không ngờ đối tượng do tổ chức giới thiệu mà trình độ văn hóa lại đạt đến mức xuất bản được sách. Ông cầm một cuốn lên từ bàn trà, nheo mắt nhìn tên sách trên bìa.
《Tuyển tập các mẫu thiết kế thời trang: 100 mẫu trang phục nữ》.
Hửm? Đây là sách gì?
Ông đeo lại kính lão, mở trang sách ra, lật xem từng trang một.
Hửm? Sao không phải váy thì cũng là quần thế này?
“Thế này mà cũng gọi là sách sao? Xuất bản loại sách này có ý nghĩa gì?”
Ngô Tranh Vanh chỉ tay vào hai chữ “Trang phục nữ” trên bìa sách: “Loại sách này đối với ông đúng là không có ý nghĩa gì thật.”
“Ông cứ xem Điều lệ Đảng của ông đi, sách này là dạy chị em phụ nữ chúng tôi cách ăn mặc đấy,” Bà nội Ngô đưa một cuốn sổ nhỏ màu đỏ tới cạnh tay ông bạn già, rồi đặt miếng quýt đã bóc vỏ vào lòng bàn tay cháu trai, nhẹ nhàng nói: “Ông nội con dạo này vừa được kết nạp vào tổ chức Đảng đấy, đang đòi hỏi sự tiến bộ cơ! Hai người sau này là đồng chí rồi!”
Ông nội Ngô tháo kính, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị: “Ai đồng chí với nó? Cái nhà này còn có quy củ không?”
“Trong Đảng gọi nhau là đồng chí là để thể hiện dân chủ bình đẳng,” Ngô Tranh Vanh tựa lưng vào ghế sofa cười nhạt: “Nhà mình xưa nay vốn không có bình đẳng, Viện trưởng Ngô đúng là cần phải xem thêm Điều lệ Đảng để học tập nhiều hơn.”
Ông nội Ngô đập mạnh tay xuống thành ghế, quát lớn: “Láo xược! Làm cái chân đại diện quân đội khiến anh đến tôn ti trật tự cũng quên sạch rồi hả? Hôm nay anh cố tình về để chọc tức tôi đúng không?”
“Con cố tình về để nhắc nhở ông đấy,” Ngô Tranh Vanh bẻ nửa miếng quýt nhét vào tay ông: “Sao con nghe nói dạo này ông hay cùng người ta bàn luận chuyện chính trị?”
“Đó là việc của ta.”
Ở xưởng Ngô Tranh Vanh còn có ý nể nang thu mình, nhưng đối mặt với ông nội ruột, anh xưa nay luôn thẳng thắn.
“Đến tuổi của ông thì sớm nên nghỉ hưu để nhường cơ hội cho người trẻ rồi. Nếu ông vẫn muốn ở lại trường thì hãy yên tâm nghiên cứu học thuật. Còn nếu muốn làm chính trị, tốt nhất là nên rời khỏi trường học. Vừa làm học thuật vừa muốn làm chính trị, làm không khéo lại khiến ông không giữ được khí tiết tuổi già đâu.”
Ngô Tranh Vanh liếc nhìn tờ báo trên bàn trà, tiếp tục nói: “Giám đốc Thẩm của nhà máy 856 vẫn luôn muốn mời ông về làm cố vấn cho xưởng, nghỉ hưu về nhà cũng không cản trở việc ông nghiên cứu, con thấy ông nên cân nhắc việc nghỉ hưu đi!”
Thấy sắc mặt của ông cụ còn âm u hơn cả bầu trời tuyết ngoài kia, cô út Ngô vội nói đỡ: “Nếu không phải hiệu trưởng Phan năm lần bảy lượt giữ lại thì ông con đã nghỉ từ lâu rồi. Ông sức khỏe còn dẻo dai, năm nào cũng có thành tựu học thuật, muốn nghỉ hưu cũng chẳng tìm được lý do thích hợp. Đợi con kết hôn sinh con rồi, ông cũng sẽ có cớ để nghỉ thôi.”
Cô út Ngô trong lòng thở dài, cặp ông cháu này mỗi lần gặp mặt là lại khiến cô đau đầu. Ba người anh trai của cô đã rời nhà tham gia cách mạng từ sớm. Sau khi anh cả không may hy sinh, để giữ lại hương hỏa cho nhà họ Ngô cũng như để cha mẹ yên lòng, anh hai đã gửi cậu con trai út về quê. Ngô Tranh Vanh vì thế trở thành đứa cháu duy nhất được ông cụ giữ bên cạnh đích thân dạy dỗ.
Ông cụ từng đi du học, nhưng con người lại cực kỳ cổ hủ, cố chấp và có tính kiểm soát cực mạnh. Từ kế hoạch cuộc đời đến chuyện ăn uống vệ sinh, thậm chí là tư thế ngồi nằm, khẩu vị ăn uống của cháu trai, ông đều bắt phải thực hiện theo kế hoạch của mình. Ngặt nỗi đứa cháu này của cô chỉ ngoan ngoãn lúc còn mặc quần thủng đít, từ khi hiểu chuyện thì thường xuyên có những hành động bất tuân. May mà anh có thiên phú học tập cực cao, chưa bao giờ làm ai thất vọng về học nghiệp, được ông cụ coi là tác phẩm thành công nhất đời mình.
Thế nhưng, trong huyết quản của đàn ông nhà họ Ngô dường như không có tế bào phục tùng. Khi tất cả mọi người đều nghĩ Ngô Tranh Vanh sẽ kế thừa sự nghiệp học thuật của ông nội, thậm chí là vượt xa tiền nhân, thì anh lại âm thầm bỏ dở việc học, nhập ngũ đi bộ đội! Chiêu này đ.á.n.h cho người nhà trở tay không kịp, khiến ông cụ suýt chút nữa đã đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với cháu trai!
Vì chuyện đó mà đối mặt với cháu mình, ông cụ chưa bao giờ có sắc mặt tốt. Tuy nhiên, cô út liếc nhìn miếng quýt trong tay cha mình, trải qua khói lửa chiến tranh, học xong trường quân đội, Ngô Tranh Vanh vẫn có chút tiến bộ, ít nhất cũng biết cách dỗ dành ông nội mình rồi.
Ông nội Ngô bị hai múi quýt làm cho chua đến mức nheo mắt lại, lời phản bác cháu trai đã chực chờ đầu môi nhưng lại không nói ra được. Ông uống liền mấy ngụm trà đặc mới lấy lại được hơi. Ông đứng dậy khỏi ghế sofa, sa sầm mặt quát: “Anh theo tôi lên lầu!”
“Được thôi, con sẽ bàn chuyện chính trị với ông, tiện thể thảo luận về vấn đề cần cẩu thủy lực,” Ngô Tranh Vanh đặt miếng quýt ăn dở xuống bàn trà, cười nói với bà nội: “Quýt này hơi chua, bà bảo cô út nấu lên, bỏ thêm ít đường rồi hãy ăn nhé.”
Nhìn theo hai ông cháu một trước một sau lên lầu, bà nội Ngô không khỏi lo lắng hỏi: “Hai đứa nó không cãi nhau nữa đấy chứ?”
“Không sao đâu mẹ, bố càng cãi càng khỏe ra ấy mà. Vả lại Tranh Vanh có chừng mực, không cần chúng mình lo đâu.” Cô út Ngô an ủi: “Đợi nó lấy vợ rồi thì càng không cần chúng mình lo nữa.”
Bà nội Ngô cầm lại cuốn sách thời trang trên bàn trà, lầm bầm: “Cũng chẳng biết bao giờ mới dẫn người về, đã mấy tháng rồi, tôi đến cái sợi tóc của con bé đó còn chưa thấy đâu.”
“Cái thằng đó tính nó như con lừa ấy, phải vuốt xuôi, chuyện này mình không hối nó được, em đoán chắc nó còn chưa bước qua cửa nhà con bé đâu.” Cô út Ngô hạ thấp giọng nói: “Dạo này Công đoàn thành phố, Hội phụ nữ thành phố với Lãnh sự quán Liên Xô sắp tổ chức đêm hội thời trang bên Cung Hữu Nghị. Tiểu Diệp vừa xuất bản sách thời trang, chắc chắn sẽ hứng thú với đêm hội này. Để em nhờ vả xin hai tờ giấy mời, bảo Tranh Vanh mời Tiểu Diệp đi dự tiệc, đến lúc đó mẹ cứ ở đêm hội mà dòm một cái là được.”
