Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 12

Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:02

Doãn Thịnh Nghiêu liếc nhìn tôi một cái, tôi vội vã chui tọt vào phòng.

Đường Minh Lê kỳ lạ hỏi: "Gì thế? Trông cô như vừa gặp ma ấy. Ma hiện hồn rồi à?"

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp: "Không có gì, ăn chút gì đã rồi tính."

Hai chúng tôi vừa ăn uống vừa trò chuyện, nhưng lòng tôi cứ không yên. Mãi đến 12 giờ đêm, tôi mới mở lại phòng livestream.

【Chủ phòng ơi, cuối cùng bạn cũng quay lại rồi, tôi chờ mà hoa cũng héo luôn đây này.】

【Chủ phòng mà cứ treo niêu anh em thế này là tôi không donate nữa đâu nhé.】

Dù khán giả không ngừng phàn nàn nhưng lượng người xem trong phòng lại ngày càng tăng, đã vượt quá con số một vạn, lượt donate cũng tăng vọt vùn vụt.

"Để mọi người đợi lâu rồi, bây giờ đã là nửa đêm mười hai giờ." Tôi nói, "Hiện tại, chúng ta hãy cùng tĩnh lặng chờ đợi quỷ hồn xuất hiện."

Thế nhưng, lần này khác hẳn hai lần trước. Chúng tôi đợi ròng rã mười mấy phút mà chẳng có chuyện kỳ quái nào xảy ra, khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn.

【Chẳng lẽ chủ phòng hết chiêu rồi à? Tôi cởi quần rồi mà bạn cho tôi xem cái này thôi sao?】

【Rốt cuộc quỷ có hiện ra không đấy? Mai tôi còn phải đi làm nữa.】

【Chủ phòng ơi, nếu không có quỷ thì thôi livestream cảnh bạn đè Bạo Quân đi.】

Lượng người xem bắt đầu sụt giảm, cứ thế này thì không ổn. Đường Minh Lê đề nghị: "Hay là cô hát một bài đi."

"Hả?"

Đường Minh Lê nói: "Nghe đồn rất nhiều người nghe thấy tiếng phụ nữ hát trong phòng tắm, cô hát một bài xem, biết đâu lại dẫn dụ được nữ quỷ ra ngoài."

Tôi tỏ vẻ nghi ngờ, chiêu này mà cũng có tác dụng sao?

Nhìn vào bình luận, khán giả vậy mà cũng đều muốn nghe tôi hát. Hết cách, tôi đành nói: "Vậy tôi xin mạn phép, tôi hát không hay lắm, mong mọi người lượng thứ."

Tôi hát một bài nhạc cũ từ những năm ba mươi, bốn mươi mang tên Chờ anh về.

Giai điệu bài hát này vốn dĩ mang nét uể oải, suy đồi, lại pha chút rùng rợn. Người ca sĩ giống như một hồn ma lẩn khuất trong đêm trường mà ngân nga.

"Em chờ anh về, em chờ anh về... Chờ anh về cho em mở lòng... Tại sao anh chưa về... Vẫn chưa về, xuân sắc tàn phai..."

Giọng hát của tôi không có nhạc đệm, nghe trống trải, thanh u, tông giọng lại kéo dài hơi quá. Giữa đêm khuya tĩnh mịch này, thanh âm ấy nghe đặc biệt đáng sợ.

Đường Minh Lê sững sờ nhìn tôi, nhất thời không thốt nên lời.

Bình luận trong phòng livestream nhiều đến mức suýt chút nữa nhấn chìm màn hình.

【Chủ phòng hát hay quá, giọng hát trong trẻo thật đấy.】

【Hay thì hay thật, nhưng mà âm u quá, tôi thấy nổi hết cả da gà da vịt rồi. Không khí lên hẳn luôn, chủ phòng khá lắm, tôi ủng hộ bạn một chiếc Quạt Xếp nhé.】

【Giọng hát chạm đến linh hồn luôn rồi. C.h.ế.t tiệt, tôi không dám xem một mình nữa, mà cứ muốn xem tiếp là sao?】

【Chủ phòng ơi, sau này livestream bạn cứ hát làm nhạc nền luôn đi.】

Tôi lặp đi lặp lại bài hát đó, đột nhiên, Đường Minh Lê nắm c.h.ặ.t lấy tay tôi. Tôi khựng lại, ngừng hát.

Nhưng tiếng hát vẫn tiếp tục vang lên.

Cả hai chúng tôi đều sững sờ, chậm rãi nhìn về phía nhà vệ sinh.

Tiếng hát u uất lọt qua khe cửa nhà vệ sinh, khiến người ta dựng tóc gáy.

【Tới rồi! Tới rồi! Quỷ tới thật rồi! Chủ phòng ơi xông lên đi, dùng vương bát chi khí và hào quang nhân vật chính nghiền nát con nữ quỷ đó đi!】

Chúng tôi cầm lấy v.ũ k.h.í, thận trọng tiến về phía cánh cửa đang khép hờ, chỉ để lại một khe hở nhỏ xíu. Tôi ghé mắt nhìn vào bên trong.

Từ khe cửa có thể nhìn thấy tấm gương trong nhà vệ sinh. Vốn dĩ trong gương không có gì cả, nhưng đúng khoảnh khắc tôi nhìn vào, một người đàn bà đang treo cổ đột ngột hiện ra. Sợi dây thừng to bằng ngón tay cái siết c.h.ặ.t lấy cổ cô ta, cái đầu ngửa cao, lưỡi thè ra ngoài, đôi mắt lồi lên trừng trừng nhìn tôi.

Tôi giật b.ắ.n mình, lập tức thụt lùi lại. Đường Minh Lê đạp phăng cánh cửa, bên trong chẳng có gì cả, nhưng tiếng hát vẫn cứ văng vẳng.

Chúng tôi nhìn nhau trân trân, lùng sục khắp nhà vệ sinh một lượt rồi áp tai vào tường. Tiếng động đó hóa ra lại phát ra từ phòng bên cạnh.

Mà phòng bên cạnh chính là nơi Doãn Thịnh Nghiêu đang ở.

Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Doãn Thịnh Nghiêu dắt theo bạn gái sao?

Tôi mở điện thoại xem bình luận.

【Trong tường! Chủ phòng ơi, âm thanh đó chắc chắn không phải từ phòng bên cạnh đâu, mà là từ trong tường phát ra đấy!】

【Chủ phòng, mau đập tường ra đi, bên trong chắc chắn có x.á.c c.h.ế.t!】

【Chủ phòng, đập tường đi, khách sạn bắt đền tôi trả! Năm chiếc Vương Miện đủ không? Không đủ thì mười chiếc!】

Tôi hỏi ý kiến Đường Minh Lê, anh ta trầm ngâm một lát rồi bảo: "Đập đi."

Hầy, khẩu vị của khán giả ngày càng khó chiều, vì muốn làm hài lòng họ, tôi đành phải liều một phen.

Đường Minh Lê lôi từ trong ba lô leo núi ra một chiếc b.úa sắt. Khóe miệng tôi giật giật, chắc là anh ta đã lên kế hoạch phá tường ngay từ đầu rồi phải không?

"Tránh ra!" Anh ta quát lớn một tiếng, sau đó giáng một b.úa thật mạnh vào tường, gạch men vỡ vụn.

Anh ta nện hết b.úa này đến b.úa khác, bức tường xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

"Hây!" Thêm một nhát b.úa cực mạnh, bức tường sụp đổ.

Nhìn vào bên trong, cả hai chúng tôi đều c.h.ế.t lặng.

Chúng tôi thấy một người. Người đó... chính là Doãn Thịnh Nghiêu.

Hắn nhíu mày hỏi: "Các người đang làm gì thế?"

【Tôi đã bảo mà, làm gì có ai chôn xác trong tường khách sạn chứ!】

【Mấy ông bảo có x.á.c c.h.ế.t đâu rồi? Ra đây đi dạo vài vòng xem nào!】

【Vãi thật, không có x.á.c c.h.ế.t à, tính sai rồi. Chủ phòng đừng sợ, tôi nói là làm, tặng mười chiếc Vương Miện cho bạn sửa tường.】

Nói xong, người đó quả nhiên tặng mười chiếc Vương Miện, tương đương với một vạn tệ!

【Khoan đã, mọi người có thấy cái anh khách phòng bên cạnh đẹp trai xỉu không?】

【Đẹp thật sự luôn, một chín một mười với Bạo Quân, oa, lại còn có phúc lợi cơ n.g.ự.c nữa kìa.】

"Tôi đang hỏi đấy." Doãn Thịnh Nghiêu mặc bộ đồ ngủ, cổ áo để mở lộ ra cơ n.g.ự.c săn chắc.

Giọng hắn lạnh lùng, tôi bỗng cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống thêm vài độ.

Đường Minh Lê khẽ híp mắt, đột ngột ôm lấy vai tôi, nói: "Chúng tôi đang chơi vài trò cảm giác mạnh một chút, sao, anh cũng muốn tham gia à?"

Đôi mắt dài hẹp của Doãn Thịnh Nghiêu hiện lên tia nguy hiểm, lạnh lùng đáp: "Tôi không có sở thích đặc biệt đó."

Đường Minh Lê nhún vai: "Anh có thể đổi phòng, yên tâm, đêm nay tôi bao."

Sắc mặt Doãn Thịnh Nghiêu âm trầm, nhưng quái lạ là hắn không đổi phòng mà lại khóa c.h.ặ.t cửa nhà vệ sinh phía bên hắn lại.

Hai chúng tôi đành phải lui ra ngoài. Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi nhà vệ sinh, cả hai lại một lần nữa đứng hình.

Trên xà ngang của phòng khách đang treo lơ lửng một người.

Đó là một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên khách sạn, dáng người bốc lửa, gương mặt vô cùng mỹ lệ với lớp trang điểm đậm. Nhưng lúc này, sợi dây thừng siết c.h.ặ.t cổ cô ta, sắc mặt trắng bệch, lưỡi thè ra ngoài, đôi mắt lồi lên vằn vện tia m.á.u, giống như vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất thế gian.

Tôi và Đường Minh Lê kinh hãi không thốt nên lời. Anh ta gan dạ hơn tôi, bước tới thử chạm vào chân cô ta.

Không phải quỷ, mà là một cái xác thực sự! Có người c.h.ế.t thật rồi!

【C.h.ế.t người rồi! Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!】

【Trời ơi, sợ quá đi mất, không lẽ là do quỷ làm thật sao?】

【Tôi thấy tốt nhất là đừng báo cảnh sát. Nếu người bị quỷ g.i.ế.c thì cảnh sát chắc chắn không tin, lúc đó chủ phòng và Bạo Quân sẽ là diện nghi phạm lớn nhất, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội đâu.】

【Lầu trên ngáo à, đừng quên đây là livestream, tám vạn khán giả trong phòng này đều là nhân chứng đấy.】

【Đúng thế, lúc nãy trong phòng làm gì có xác nữ, chủ phòng và Bạo Quân lại ở suốt trong nhà vệ sinh, không có điều kiện gây án.】

【Mọi người đừng hoảng, chưa chắc đã là quỷ làm, biết đâu là người thì sao.】

Tôi và Đường Minh Lê cùng gỡ cái xác xuống. Thấy gương mặt người phụ nữ rất quen, tôi kinh ngạc thốt lên: "Đây chẳng phải là cô lễ tân khách sạn sao?"

Đường Minh Lê nhíu mày: "Báo cảnh sát đi."

Rút điện thoại ra, anh ta mới phát hiện hoàn toàn không có tín hiệu. Điện thoại của tôi cũng vậy.

"Sao có thể chứ, lúc nãy vẫn còn tín hiệu mà." Tôi chạy ra cửa sổ, đưa điện thoại ra ngoài tìm sóng thì phát hiện một chuyện kinh khủng.

Bên ngoài im lặng đến lạ thường, không một tiếng động.

Khách sạn Ames nằm ở khu phố sầm uất, dưới đường thường xuyên xe cộ qua lại nhộn nhịp. Vậy mà lúc này nhìn xuống, trên đường không có lấy một chiếc xe, tòa nhà đối diện cũng chẳng có căn phòng nào sáng đèn.

Quá quái dị, cứ như thể chúng tôi vừa lạc vào một thế giới khác vậy.

Tôi cảm thấy da đầu tê rần, quay sang bảo Đường Minh Lê: "Ở đây nguy hiểm lắm, chúng ta mau đi thôi."

Tôi vốn còn lo không mở được cửa, ngờ đâu cửa lại mở ra dễ dàng. Hành lang đèn đuốc càng thêm mờ ảo, không một bóng người.

Hai chúng tôi lao nhanh về phía thang máy cuối hành lang. Chẳng ai buồn nhắc đến chuyện đi gọi Doãn Thịnh Nghiêu, thậm chí tôi còn có chút hả hê, thầm nghĩ để hắn bị quỷ g.i.ế.c luôn cho rồi.

Nhưng rồi chúng tôi phát hiện ra, thang máy hoàn toàn không nhúc nhích!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.