Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 13

Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:02

Đường Minh Lê dùng lực cậy mạnh cửa thang máy, bên trong chỉ là một khoảng không đen ngòm, hoàn toàn không thấy buồng thang máy đâu cả.

"Đi lối cầu thang bộ!" Hai chúng tôi vội vã chạy về phía thang thoát hiểm. Cánh cửa đã bị khóa c.h.ặ.t bằng một sợi dây cáp nhựa rất dày. Đường Minh Lê rút con d.a.o găm từ trong ủng ra, vung một nhát, vậy mà c.h.é.m đứt phăng sợi dây cáp.

Tôi kinh hãi trong lòng, loại dây cáp nhựa này bên trong đều có lõi thép, một đao c.h.é.m đứt thế này đúng là c.h.é.m sắt như bùn.

Đường Minh Lê đẩy cửa ra, mắt cả hai chúng tôi cùng trợn trừng kinh ngạc.

Phía sau cánh cửa hoàn toàn không có cầu thang, mà vẫn là dãy hành lang trải t.h.ả.m đỏ quen thuộc của tầng mười tám!

Đường Minh Lê cau mày kiếm: "Chúng ta bị nhốt rồi."

【Chuyện gì thế này? Họ lọt vào thế giới quỷ rồi sao?】

【Xong đời, chủ phòng ơi, bạn tự cầu phúc cho mình đi. Chúng tôi sẽ ủng hộ tinh thần cho bạn, tặng thêm thật nhiều quà nhé.】

【Mọi người ơi, tôi vừa báo cảnh sát, bảo là khách sạn Ames có người c.h.ế.t. Giờ cảnh sát đang ở phòng 1814 nhưng bên trong chẳng có ai cả, phía khách sạn cũng bảo tối nay tầng này không có khách ở. Cảnh sát bảo tôi báo án giả, đang đòi bắt tôi đây, phải làm sao bây giờ? Đang đợi online, gấp lắm!】

【Lầu trên làm tôi sợ quá đấy! Nghĩ kỹ mà thấy sởn gai ốc! Vậy là từ đầu chủ phòng và Bạo Quân không phải ở khách sạn thật, mà là ở trong thế giới của quỷ?】

Tôi như sực nhớ ra điều gì, lấy điện thoại nhìn những dòng bình luận không ngừng nhảy lên, bỗng nhận ra một vấn đề đáng sợ.

Điện thoại của tôi rõ ràng không hề có tín hiệu, tại sao vẫn đang livestream được?

Tôi suýt chút nữa đã ném văng chiếc điện thoại đi.

Đường Minh Lê ngăn tôi lại, nói: "Hiện giờ chiếc điện thoại này là liên lạc duy nhất của chúng ta với bên ngoài, tuyệt đối không được làm mất."

Tôi nuốt nước bọt, nói vào mic: "Thưa các vị khán giả, như mọi người đã thấy, chúng tôi đã bị kẹt ở đây. Nơi này không có chút tín hiệu nào nhưng tôi vẫn có thể livestream, chính tôi cũng không giải thích được tại sao. Nhưng mọi người là hy vọng sống sót duy nhất của chúng tôi, xin đừng rời bỏ tôi."

【Chủ phòng yên tâm, tối nay tôi không ngủ, sẽ thức suốt đêm với bạn.】

【Chủ phòng đừng rén, cứ chiến đi! Chúng tôi dùng Vương Miện ủng hộ bạn!】

【Chủ phòng là người phụ nữ dũng cảm, bình tĩnh và hát hay nhất tôi từng thấy. Từ nay về sau bạn là nữ thần của tôi.】

Lúc này, lượng người xem trong phòng đã đột phá con số mười vạn và vẫn đang tiếp tục tăng lên. Đây là một con số kinh người, thường chỉ những ngôi sao mạng hàng đầu mới có được lượng người xem thế này.

Số tiền donate cũng ngày một nhiều, Vương Miện đã vượt quá năm mươi chiếc.

Đây là số tiền tôi dùng mạng sống để đổi lấy đấy, hy vọng lần livestream này không phải là cảnh tôi bị quỷ g.i.ế.c c.h.ế.t như thế nào.

Đúng lúc đó, một dòng bình luận thu hút sự chú ý của tôi.

【Chủ phòng ơi, hay là qua xem anh chàng đẹp trai phòng bên cạnh đi? Xem anh ta là người thật, hay là... quỷ!】

Tim tôi thắt lại, Doãn Thịnh Nghiêu có thể là quỷ sao?

Tôi nhìn sang Đường Minh Lê xin ý kiến, anh ta trầm ngâm một lát rồi bảo: "Có thể qua xem thử, nếu hắn c.h.ế.t rồi thì coi như nhặt xác giúp hắn luôn."

Tôi nhíu mày, sao thế nhỉ, hình như anh ta cũng chẳng ưa gì Doãn Thịnh Nghiêu?

Chúng tôi đến trước cửa phòng 1812, gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Tôi đang định chui qua cái lỗ thủng bên nhà vệ sinh thì Đường Minh Lê đột ngột rút ra một chiếc thẻ, quẹt nhẹ một cái, cửa liền mở ra.

"Lúc nãy có nhân viên phục vụ đi dọn phòng, tôi tiện tay 'mượn' chiếc chìa khóa vạn năng của cô ta." Đường Minh Lê nói rồi đẩy cửa bước vào.

Một đôi chân dài săn chắc đang nằm trên sàn, phần thân trên bị bức tường che khuất. Tim tôi đập thình thịch, Doãn Thịnh Nghiêu c.h.ế.t rồi sao?

Hai chúng tôi thận trọng tiến lại gần nhìn vào bên trong. Hắn nằm sõng soài trên đất, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.

"Cô xem hắn còn sống không." Đường Minh Lê nói, "Tôi đi kiểm tra căn phòng."

Tôi từng bước tiến về phía hắn, bàn tay hơi run rẩy.

Hắn vẫn còn sống, tôi thấy l.ồ.ng n.g.ự.c hắn đang phập phồng. Nếu muốn g.i.ế.c hắn, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.

Trong tâm trí tôi hiện lên cảnh ngày hôm đó hắn chiếm đoạt thân xác tôi rồi đá tôi bị thương, nhìn tôi với ánh mắt căm hận thấu xương; nhớ lại cảnh chiếc Ferrari màu đỏ đ.â.m trúng em trai; nhớ lại cảnh em trai nằm trên giường bệnh sống dở c.h.ế.t dở.

Ngọn lửa giận hừng hực bùng cháy trong l.ồ.ng n.g.ự.c, tôi đưa tay ra, siết c.h.ặ.t lấy cổ hắn.

Chỉ cần g.i.ế.c hắn, tất cả sẽ kết thúc. Mối thù của tôi, cơn giận của tôi, nỗi đau của tôi, tất cả sẽ chấm dứt.

"Chủ phòng?" Phía sau vang lên giọng nói của Đường Minh Lê, tôi sực tỉnh, vội vàng rụt tay lại. Tôi vừa làm gì thế này? Tôi định g.i.ế.c người sao? Lại còn đang livestream nữa chứ!

Tôi cố gắng trấn tĩnh, lại đưa tay sờ vào cổ Doãn Thịnh Nghiêu rồi nói: "Tôi vừa kiểm tra động mạch cảnh của anh ta, tim vẫn còn đập."

【Hóa ra chủ phòng đang kiểm tra động mạch cảnh à, làm tôi cứ tưởng bạn định bóp cổ anh ta chứ, ha ha ha.】

【Không đúng đâu, động tác lúc nãy rõ ràng là đang bóp mà.】

【Lầu trên đừng có suy diễn linh tinh, chủ phòng với người ta không thù không oán, rảnh hơi đâu mà g.i.ế.c người cho vui?】

Tôi liếc qua bình luận, may mà khán giả không nghĩ ngợi nhiều. Tôi định đứng dậy thì đột nhiên cổ tay bị siết c.h.ặ.t. Da đầu tôi tê rần, quay sang thì chạm ngay vào đôi mắt lạnh lùng của Doãn Thịnh Nghiêu, cảm giác như cả người bị dìm vào nước đá.

Năm đó, khi hắn đá tôi xuống giường, hắn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế này. Ánh mắt ấy, cả đời này tôi không bao giờ quên được.

Tôi hất mạnh tay hắn ra: "Buông tay!"

Bàn tay to lớn của hắn như gọng kìm thép, ghì c.h.ặ.t lấy tôi khiến tôi không tài nào thoát ra được.

Đường Minh Lê đanh mặt lại, rút d.a.o găm chĩa thẳng vào cổ họng hắn: "Buông cô ấy ra."

Doãn Thịnh Nghiêu lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh nghĩ anh g.i.ế.c nổi tôi sao?"

"Có thể thử xem." Đường Minh Lê nheo mắt, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm.

Ba chúng tôi cứ thế giằng co. Cuộc đấu mắt giữa hai người bọn họ như đã trải qua hàng vạn hiệp, bất phân thắng bại.

Khóe miệng tôi giật giật, lên tiếng: "Hai vị, hãy nghĩ xem chúng ta đang ở trong tình cảnh nào đi. Không biết lúc nào sẽ có quỷ hồn xông ra lấy mạng đâu, vậy mà các anh còn ở đây nội chiến."

Cả hai im lặng một lúc rồi cùng nhượng bộ. Doãn Thịnh Nghiêu buông tay tôi ra, Đường Minh Lê thu hồi d.a.o găm.

Tôi xoa xoa cổ tay đau nhức, nhìn Doãn Thịnh Nghiêu hỏi: "Anh bị người ta tấn công à?"

Ánh mắt Doãn Thịnh Nghiêu đầy vẻ nghi hoặc và cảnh giác. Hắn định nhấc điện thoại báo cảnh sát, Đường Minh Lê mỉa mai: "Đừng tốn công vô ích nữa, chúng ta bị nhốt ở đây rồi."

Điện thoại không hề có tín hiệu. Sắc mặt hắn âm trầm: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Tôi đè nén sự căm ghét tận đáy lòng, nói: "Bây giờ chúng ta đều là châu chấu buộc cùng một sợi thừng, hay là bỏ qua thành kiến mà hợp tác đi? Nếu không tất cả sẽ c.h.ế.t ở đây đấy."

Doãn Thịnh Nghiêu và Đường Minh Lê nhìn nhau một hồi không nói gì, tôi tiếp tục: "Bây giờ chúng ta trao đổi thông tin đi."

Tôi kể lại những gì chúng tôi đã trải qua, Doãn Thịnh Nghiêu im lặng một lát rồi cũng bắt đầu kể. Lúc đó hắn đứng dậy rót nước, vừa bưng ly nước lên miệng thì thấy bóng hình phản chiếu trong nước, hình như có một bóng người sau lưng.

Hắn lập tức quay lại nhưng chẳng thấy gì cả. Hắn nhíu mày, cầm lấy cây gậy đ.á.n.h golf dùng để trang trí trong phòng. Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng ai đó đang hát, tiếng hát phát ra từ trong tường. Hắn áp tai vào tường thì nghe thấy tiếng cãi vã giữa một nam một nữ.

Người đàn bà cười lạnh nói: "Anh muốn đá tôi để kết hôn với hạng tiểu thư môn đăng hộ đối sao? Tôi nói cho anh biết, mơ đi! Nếu anh không hủy hôn ước, tôi sẽ tung hết những việc anh đã làm ra ánh sáng, để xem sau này anh còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở khách sạn này nữa."

Giọng người đàn ông trở nên nguy hiểm: "Cô dám đe dọa tôi?"

"Đe dọa thì sao nào?" Người đàn bà hống hách nói, "Mọi thóp của anh đều nằm trong tay tôi, anh còn muốn bỏ rơi bà đây... Anh định làm gì?"

Sau đó là tiếng vật lộn giằng co, dần dần âm thanh nhỏ đi. Đột ngột, một tiếng thét t.h.ả.m thiết của phụ nữ vang lên, Doãn Thịnh Nghiêu cảm thấy đầu đau điếng rồi không biết gì nữa.

Hắn vừa kể xong, bình luận trong phòng livestream liền bùng nổ.

【Dễ hiểu quá mà, anh chàng cơ bắp này đã nghe thấy những gì từng xảy ra trong vụ án tại phòng 1814. Một cặp tình nhân, gã đàn ông muốn bỏ rơi cô gái để chạy theo phù hoa, cô gái không chịu và gã đã ra tay sát hại. Căn phòng này mới ám quẻ như vậy.】

【Người phụ nữ đó nói sẽ khiến gã đàn ông không thể lăn lộn ở khách sạn được nữa, chẳng lẽ gã là nhân viên của khách sạn này?】

【Chắc chắn không phải nhân viên bình thường, biết đâu là con rể của chủ khách sạn.】

【Gã này chắc chắn đã làm nhiều việc phi pháp, người phụ nữ kia hẳn đã hy sinh rất nhiều cho hắn nhưng lại bị g.i.ế.c t.h.ả.m, cho nên oan hồn mới không tan.】

Đúng là "ba anh thợ giày bằng một Gia Cát Lượng", khán giả đã đoán ra được tám chín phần mười ngọn ngành câu chuyện rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.