Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 541: Thẩm An Nghị Phục Sinh

Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:40

Nói được nửa chừng, ông ta mới cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn kỹ lại một cái, tức khắc sợ đến ngây người.

Chẳng phải đây chính là người đang nằm trên giường sao?

Gặp quỷ thật rồi?

Thẩm An Nghị đi thẳng đến trước cơ thể mình, hồn phách hóa thành từng sợi tơ đen kịt, tràn vào trong nhục thân.

Tam quan của Tần Ngai sớm đã bị chà đạp vô số lần, bây giờ có thấy gì đi chăng nữa ông ta cũng không còn thấy kỳ lạ.

Thấy thiếu niên trên giường bệnh hồi lâu không cử động, ông ta không nhịn được mà chậm rãi tiến lại gần. Đúng lúc ông ta định dùng ống nghe để kiểm tra nhịp tim, Thẩm An Nghị bỗng mở choàng mắt, bật dậy như lò xo.

Tần Ngai giật b.ắ.n mình, suýt chút nữa ngã ngửa ra đất.

Thẩm An Nghị bước xuống giường, vận động gân cốt một chút rồi hỏi: "Ông là bác sĩ Tần?"

Tần Ngai nhìn chằm chằm cậu, gật đầu. Thẩm An Nghị nói: "Chị tôi bảo, thời gian tôi hôn mê là do ông chăm sóc?"

Tần Ngai tiếp tục gật đầu.

"Cảm ơn." Thẩm An Nghị vỗ vai ông ta, "Tôi sẽ báo đáp ông."

Nói đoạn, cậu sải bước ra ngoài. Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Anh trai."

Bước chân Thẩm An Nghị khựng lại, cậu nghiêng đầu nhìn cô bé gầy gò chỉ còn da bọc xương kia. Trong lòng cô bé đang ôm một con thỏ bông trắng muốt, đó là món đồ Tần Ngai mua cho cô bé chơi.

"Anh có phải anh trai em không?" A Giáng hỏi.

Thẩm An Nghị im lặng hồi lâu, rồi đáp: "Không phải."

Nói xong, cậu quay lưng bỏ đi, không hề nói cho cô bé biết rằng mẹ cô bé đã không còn nữa.

Lúc này, người của Cục Đặc Nhiệm đã đến, bao vây lấy cậu. Tiểu Lâm và Diệp Tiên Lạc sải bước tiến vào, giận dữ quát: "Cậu là ai? Tại sao dám đột nhập vào Cục Đặc Nhiệm?"

Diệp Tiên Lạc cảm thấy có gì đó không đúng, nói: "Phó bộ trưởng, anh có thấy cậu ta nhìn hơi quen không?"

Tiểu Lâm quan sát kỹ, nhíu mày: "Đúng là nhìn hơi quen thật."

"Không cần nhìn nữa." Bạch Ninh Thanh cầm quạt bạch ngọc đi tới, nói: "Cậu ấy là Thẩm An Nghị, em trai của Quân Dao."

Tiểu Lâm giật mình, đ.á.n.h giá cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Cậu tỉnh rồi à?"

Thẩm An Nghị lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Tránh ra."

Tiểu Lâm có chút cạn lời. Người ta vốn dĩ chỉ đến đây dưỡng bệnh chứ không phải tội phạm, anh dường như cũng chẳng có lý do gì để không cho người ta rời đi.

"Tránh đường đi." Bạch Ninh Thanh lên tiếng, "Để cậu ấy đi."

Tuy chỉ mới làm bộ trưởng được vài ngày nhưng anh vẫn có uy tín nhất định. Lời vừa nói ra, các đặc vụ của Cục Đặc Nhiệm lần lượt nhường lối.

Thẩm An Nghị sải bước rời đi, Tiểu Lâm không nhịn được nói: "Bộ trưởng, cứ thế để cậu ta đi sao? Nếu Quân Dao về mà không thấy em trai, chúng ta giải thích thế nào? Huống hồ, tình trạng của cậu ta hiện giờ ra sao chúng ta còn chưa biết nữa."

Bạch Ninh Thanh lắc đầu: "Bất kể cậu ấy đang ở tình trạng nào, chúng ta cũng chỉ có thể để cậu ấy đi."

"Tại sao?" Tiểu Lâm hỏi.

Bạch Ninh Thanh sắc mặt nghiêm trọng: "Bởi vì chúng ta không cản nổi cậu ấy."

________________________________________

Thẩm An Nghị mặc bộ đồ bệnh nhân, bước đi trên phố, thẫn thờ nhìn ngắm thành phố xô bồ náo nhiệt này, nhất thời không biết đi đâu về đâu.

Cứ nghĩ đến An Tiểu Thúy đã khuất, lòng cậu lại dâng lên một nỗi xao động khó tả, vô cùng khó chịu. Luồng nộ khí này, cậu cần tìm một nơi để phát tiết.

Trong mắt cậu bỗng lóe lên tia sáng đỏ, cậu xoay người lao nhanh về phía một khu nhà giàu ở thành phố Sơn Hải.

Lúc này, trong một căn biệt thự xa hoa thuộc khu nhà giàu đó. Một gã đàn ông đầu trọc, mặc vest chỉnh tề, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to cỡ ngón tay cái, tay kẹp điếu xì gà, mặt đầy thịt ngang, trông không khác gì một đại ca giang hồ chính hiệu.

Cạnh lão là một mỹ nhân dáng người nóng bỏng. Cô ta diện bộ sườn xám trắng ôm sát lấy đường cong cơ thể, cộng thêm khuôn mặt tuyệt mỹ và đôi mắt lả lơi, có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên đảo.

Mấy tên đàn em đang báo cáo với lão: "Đại ca Sài, lô hàng lần này từ Xiêm La về đã được chuyển đến tỉnh Tây Xuyên. Chỉ tiếc là chúng ta sắp mất đi thị trường lớn như thành phố Sơn Hải này."

Lão Sài rít một hơi xì gà, nói: "Hết cách rồi, giờ ở Sơn Hải là Vân Vĩnh Thanh nắm quyền, hắn ghét cay ghét đắng ma túy, các tụ điểm lớn nhỏ trong thành phố gần như tuyệt tích cái thứ này. Bọn họ đều là dị nhân, thủ đoạn siêu phàm, chúng ta không cần thiết phải đấu với họ. Đợi một hai năm nữa chúng ta dọn hẳn sang Tây Xuyên, tôi cũng có chút gốc rễ ở bên đó."

Tên đàn em thở dài: "Cũng chỉ đành vậy thôi."

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng rên hừ hừ, người canh cửa dường như đã bị ai đó hạ đo ván. Lão Sài giật thót mình, bật dậy như lò xo.

Cánh cửa mở ra, một thiếu niên chậm rãi bước vào.

Sắc mặt lão Sài sa sầm. Gần như ngay lập tức, từ trên lầu dưới lầu căn biệt thự xuất hiện rất nhiều gã đàn ông mặc vest đen, tay cầm s.ú.n.g, họng s.ú.n.g đen ngòm nhắm thẳng vào thiếu niên.

Thiếu niên sắc mặt lãnh đạm, đến một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho những người đó.

Lão Sài kẹp xì gà, hỏi: "Người trẻ tuổi, cậu là ai?"

"Ngươi là Sài Vinh Quý?" Thiếu niên hỏi ngược lại.

"Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta chính là Sài Vinh Quý." Lão đại nói, "Ngươi cũng xưng tên đi."

"Thẩm An Nghị." Thiếu niên đáp.

Lão Sài lục tìm trong trí nhớ, dường như trong đám kẻ thù của lão không có ai họ Thẩm.

"Cậu đến tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?" Lão Sài hỏi lại.

"Ngươi có biết An Tiểu Thúy không?" Thẩm An Nghị nhìn trừng trừng vào lão, gằn từng chữ.

Lão Sài ngẩn người, mỹ nhân sườn xám bên cạnh lão cũng sững sờ.

"Cậu là gì của An Tiểu Thúy?" Lão Sài hỏi.

Thẩm An Nghị không trả lời mà tiếp tục hỏi: "Năm đó, có phải ngươi đã ép buộc An Tiểu Thúy làm người phụ nữ của ngươi?"

Lão Sài nhíu mày: "Thằng nhóc, đừng có nói nhăng nói cuội. An Tiểu Thúy là tự mình van xin làm người phụ nữ của ta, nếu không thì hạng đàn bà mặt vàng như thế, ta thèm để mắt tới chắc?"

An Tiểu Thúy năm xưa rất đẹp, dù đã sinh con nhưng đàn ông theo đuổi bà vẫn không đếm xuể. Chỉ có điều, phụ nữ dù đẹp đến mấy cũng có ngày già đi, lão Sài hết hứng thú thì tự nhiên thấy bà chẳng có gì tốt, trước kia coi như thiên tiên, giờ nhìn thế nào cũng thấy giống hạng mặt vàng quê mùa.

Thẩm An Nghị lại nhìn sang mỹ nhân sườn xám kia, hỏi: "Năm đó, là cô xúi giục lão ta đuổi An Tiểu Thúy đi?"

Ánh mắt mỹ nhân kia hơi né tránh, nói: "Năm đó là cô ta lén lút trộm tiền của đại ca Sài, đại ca mới đuổi cô ta đi, không liên quan đến tôi."

Thẩm An Nghị lại nói: "Các người năm đó không chỉ đuổi bà ấy đi, mà còn cướp sạch một khoản tiền tiết kiệm lớn của bà ấy, có chuyện này không?"

Mỹ nhân sườn xám lập tức gân cổ lên: "Tiền của cô ta chẳng phải cũng từ đại ca Sài mà ra sao? Cô ta trộm tiền của đại ca, đại ca tha cho một con đường sống đã là tốt lắm rồi, bắt cô ta nộp tiền đã trộm ra thì có gì sai?"

Lão Sài gật đầu, vỗ vỗ mặt cô ta: "Nói đúng lắm."

Lão lại nhìn Thẩm An Nghị: "Nếu cậu đến đây để đòi lại công bằng cho cô ta thì cậu nhầm to rồi. Cô ta có ngày hôm nay đều là tự làm tự chịu!"

Thẩm An Nghị lạnh lùng đáp: "Tôi hiểu rồi."

Lão Sài rít một hơi khói, nhả ra một vòng tròn: "Hiểu là tốt..."

Lời còn chưa dứt, lão bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng, đất trời quay cuồng, cái đầu theo đà lăn long lốc khỏi cổ.

Thẩm An Nghị vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, không ai biết cậu ra tay từ lúc nào.

"Á!" Mỹ nhân sườn xám sợ hãi hét lên thất thanh, bản năng xoay người định chạy, gào lớn: "Bắn! Mau b.ắ.n đi!"

Tiếng s.ú.n.g nổ vang, trong cơn mưa đạn xối xả nhắm vào Thẩm An Nghị, cậu vẫn đứng bất động. Đám tay sai thầm nghĩ: Thằng nhóc này bị dọa sợ đến ngu người rồi sao?

Nhưng rất nhanh, bọn chúng hiểu ra Thẩm An Nghị không ngu. Kẻ ngu chính là bọn chúng.

Nếu được chọn lại một lần nữa, bọn chúng nhất định sẽ không nổ s.ú.n.g. Ngay khi lão Sài c.h.ế.t, lẽ ra bọn chúng nên bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng thế gian không có t.h.u.ố.c hối hận.

Từ cơ thể Thẩm An Nghị bộc phát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp, phản chấn toàn bộ đám đạn đang bay lơ lửng trở lại.

"Á!" Những tiếng thét t.h.ả.m khốc vang lên liên tiếp, đám tay sai đổ rạp xuống đất, m.á.u tươi văng tung tóe, không khí nặc mùi tanh tưởi buồn nôn.

Mỹ nhân sườn xám sớm đã hồn siêu phách lạc, đôi chân nhũn ra không chạy nổi, ngồi bệt trong vũng m.á.u, toàn thân run cầm cập.

Thẩm An Nghị từng bước một tiến lại gần cô ta. Dưới chân cô ta đã rỉ ra một vũng nước vàng hôi hám.

"Đừng, đừng g.i.ế.c tôi." Cô ta run như cầy sấy, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, "Cầu xin cậu, tôi... tôi cho cậu tiền, bao nhiêu tiền cũng được."

Thẩm An Nghị ấn tay lên đầu cô ta, ánh mắt lạnh lẽo như d.a.o: "Bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được mạng của người đã bị cô bức c.h.ế.t."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.