Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 542: Em Không Cần Anh Nữa Sao?

Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:41

Nói đoạn, cậu dùng lực nơi tay, "rắc" một tiếng, vặn gãy cổ mỹ nhân sườn xám.

G.i.ế.c sạch tất cả những kẻ trong biệt thự, cậu chậm rãi bước ra ngoài. Đêm tối tịch mịch, trên đầu chỉ có vầng trăng tròn treo cao. Cậu lững thững bước đi trên con phố hoang vắng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng.

Trong lòng cậu bỗng nảy sinh một ý niệm điên rồ. Cậu biết ý niệm này là sai, đại sai đặc sai. Nhưng cậu không thể kìm nén được sự khao khát điên cuồng đó, hoàn toàn không khống chế nổi bản thân.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hơi nghiêng đầu nhìn lại. Lã Nhược Minh với vẻ mặt âm trầm đang đứng dưới cột đèn đường, ánh đèn vàng vọt kéo dài cái bóng của hắn trên mặt đất.

"Ngươi theo dõi ta?" Thẩm An Nghị lạnh lùng hỏi.

Đôi mắt Lã Nhược Minh vẫn còn vấy đỏ, giọng trầm xuống: "Ta biết con đang nghĩ gì, con muốn có cô ta. An Nghị, đi theo ta đi, chúng ta đ.á.n.h lên cung Đông Nhạc. Thứ mình muốn thì phải dùng đôi tay của mình mà cướp về."

"Đừng tưởng rằng ngươi hiểu rõ ta." Thẩm An Nghị quát lớn, "Chị ấy là chị gái của ta! Nếu ngươi còn bám theo, đừng trách ta làm ngươi hồn phi phách tán."

Lã Nhược Minh nhìn theo bóng lưng cậu, gằn từng chữ: "Rất nhanh thôi con sẽ hiểu, muốn mà không có được là cảm giác đau khổ đến nhường nào."

________________________________________

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau người đến gọi tôi là một thị nữ khác. Thái độ của cô ấy đối với tôi vô cùng cung kính, luôn cúi đầu, đến liếc mắt cũng không dám nhìn tôi lấy một cái.

"Quân Dao tiểu thư, xin cô mau qua đó cho." Giọng cô ấy mang theo vài phần nức nở, nói: "Đế Quân bảo, chỉ có cơm canh cô bưng tới ngài mới ăn, cô hầu hạ thay y phục ngài mới mặc, không thấy cô là vết thương của ngài lại nặng thêm."

Đầu tôi đầy hắc tuyến.

"Đế Quân của các người lúc nào cũng ấu trĩ vậy sao?" Tôi hỏi.

Thị nữ cúi đầu, lời này cô ấy thực sự không cách nào trả lời được.

Thôi, không nên làm khó những thị nữ này, họ gặp phải người chủ thế này cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôi không mặc những bộ váy áo lộng lẫy mà các thị nữ chuẩn bị, vẫn mặc bộ phong y màu be và quần jeans cũ, đi thẳng đến tẩm cung của Đường Minh Lê.

Anh vẫn đang ngồi tựa trên giường, vài thị nữ run cầm cập đứng một bên. Vừa nhìn thấy tôi, gương mặt âm trầm của anh lập tức rạng rỡ hẳn lên, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Quân Dao, vết thương trên tay anh vẫn còn hơi đau, đám thị nữ này tay chân vụng về quá, hay là em giúp anh thay đồ đi." Anh lộ ra ánh mắt đáng thương vô tội.

Tôi hít một hơi thật sâu. Anh đã ăn mấy viên Cửu Mệnh Hồi Chuyển Đan cửu phẩm rồi, dù có cận kề cái c.h.ế.t cũng phải cứu sống được rồi, vậy mà còn dám kêu đau tay.

Tuy nhiên, tôi cũng không vạch trần anh, lẳng lặng mặc áo cho cho anh. Anh vẻ mặt thỏa mãn nói: "Quân Dao, vẫn là em khéo tay nhất."

Tôi tiếp tục cạn lời, chỉ là mặc cái áo thôi, khéo tay chỗ nào không biết.

"Quân Dao, nghe nói mấy ngày nay em không ăn uống gì mấy. Sáng nay chúng ta cùng ăn sáng nhé." Đường Minh Lê dịu dàng nói, "Anh không thể ở lại đây lâu, ăn cơm xong chúng ta phải trở về rồi."

Tôi gật đầu. Thị nữ lập tức bưng một bàn đầy rượu ngon thức nhắm lên. Tất cả đều được chế biến từ thịt linh thú và linh thực thượng hạng, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm thuồng.

Bàn tiệc này vô cùng thịnh soạn, sắc hương vị đều đủ cả. Tôi nếm thử một miếng, ngon là một chuyện, quan trọng là linh khí cực kỳ dồi dào. Cùng với sự tu luyện thời gian qua, tôi cảm thấy linh khí trong người tăng mạnh, rào cản thất phẩm trung cấp đã có dấu hiệu lung lay.

"Địa ngục hồng sâm năm trăm năm, ngưu mang thảo ba trăm năm, cửu nguyệt ngọc lộ hoa bảy trăm năm, lại còn thịt linh thú cấp sáu, cấp bảy... Đế Quân quả không hổ danh là Đế Quân, một bữa sáng thôi cũng xa xỉ đến vậy." Tôi cảm thán.

Một thị nữ đứng cạnh rất lanh lợi, liền tiếp lời: "Tiểu thư, Đế Quân thường ngày ăn mặc ở đi lại đều rất giản dị, hôm nay là vì tiểu thư nên mới đặc biệt chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn này đấy ạ."

Đường Minh Lê thấp giọng quát: "Đa sự."

Thị nữ vội vàng lùi ra: "Nô tỳ biết lỗi, xin Đế Quân thứ tội."

"Thôi bỏ đi." Đường Minh Lê phất tay, "Lui xuống hết đi."

Tuy mắng thị nữ một câu nhưng Đường Minh Lê không hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn nhìn tôi với vẻ mặt "đang chờ được khen". Tôi bỗng thấy sống lưng lạnh toát, sao cảm giác như mình đang nuôi một con thú cưng cỡ lớn vậy nhỉ?

"Vị rất ngon." Tôi nể mặt nói, "Cảm ơn anh."

Đường Minh Lê mỉm cười: "Nếu em thích, sau này chúng ta về đây ở rồi, ngày nào cũng chuẩn bị như thế này."

Tim tôi bỗng thắt lại. "Sau này"... Đây là hai chữ tôi không muốn đối mặt nhất, bởi vì tôi thực sự không biết liệu có "sau này" hay không.

Ăn xong, các thị nữ nối đuôi nhau vào thu dọn bát đũa. Đường Minh Lê dắt tôi đến chính điện của cung Đông Nhạc.

Nơi này hùng vĩ tráng lệ đến mức kinh ngạc. Tôi vốn tưởng điện Diêm La đã đủ hoành tráng rồi, không ngờ nơi này còn vĩ đại hơn. Ngôn từ không thể diễn tả hết sự chấn động trong lòng tôi, cảm giác như đây chính là một thần tích vậy.

"Đây là nơi anh thiết triều sao?" Tôi nhìn quanh quất, cảm thấy mắt mình không nhìn xuể, "Kiến trúc ở Tiên giới cũng đẹp thế này à?"

Anh dùng ánh mắt sủng ái nhìn tôi: "Chuyện ở Tiên giới anh không được nói quá nhiều, nhưng nơi tráng lệ như chỗ anh thì không có nhiều đâu."

Tôi gật đầu. Đúng vậy, anh dù sao cũng là Đế Quân, ở Tiên giới cũng là tồn tại ngang hàng với Ngọc Đế, nơi làm việc đương nhiên người khác không bì kịp.

"Quân Dao." Anh bỗng nói phía sau, "Nhắm mắt lại."

"Sao thế?"

"Mau nhắm lại đi, cho em một bất ngờ."

Tôi đành nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, bỗng có một vật gì đó phủ lên người tôi. Tôi mở mắt ra, bỗng cảm thấy cả tòa cung điện như được chiếu sáng.

Thứ anh khoác cho tôi là một chiếc đại bào màu huyền, trên đó thêu một con chim hoàng bằng chỉ đỏ rực như lửa. Con chim hoàng đó sống động như thật, tưởng như trong nháy mắt sẽ lao ra khỏi tấm áo, sải cánh bay cao giữa chín tầng trời.

"Đây là... gì vậy?" Bộ y phục này cư nhiên là một pháp bảo! Không phải pháp khí, mà là pháp bảo! Hơn nữa cấp bậc không hề thấp!

"Đây là đại lễ phục anh chuẩn bị cho Hoàng hậu." Đường Minh Lê nhẹ nhàng giữ vai tôi, "Từ tiền kiếp xa xăm, anh đã luôn hy vọng tìm được một đạo lữ có thể sát cánh bên mình, nên anh mới chuẩn bị bộ lễ phục này. Còn có một chiếc Lưu miện, đó là một pháp bảo cấp cao hơn nữa, hiện tại em chưa thể đội được. Đợi sau khi em phi thăng, anh sẽ bẩm báo với Ngọc Đế và Thiên đạo, sắc phong em làm Đông Nhạc Hoàng hậu của anh."

Tôi thầm thở dài trong lòng, cởi bộ áo ra nói: "Minh Lê, tôi còn chẳng biết mình có thể phi thăng được không nữa, nói không chừng cả đời này tôi cũng không thể tu thành tiên."

"Sao lại không." Anh nắm lấy tay tôi, "Em là hậu duệ Thần tộc, thiên phú siêu quần. Hai mươi tuổi mới bắt đầu tu luyện, chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi đã thăng lên thất phẩm. Tốc độ này ngay cả thiên tài thời thượng cổ cũng không làm được, anh chưa bao giờ nghi ngờ việc em có thể phi thăng."

Tôi cúi đầu không nói, sắc mặt anh trầm xuống, tay siết c.h.ặ.t hơn: "Quân Dao, có phải em không cần anh nữa không?"

"Đương nhiên không phải." Tôi vội vàng nói.

Anh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Chỉ cần em không rời bỏ anh, anh nhất định sẽ có một ngày khiến em trở thành vợ anh, Hoàng hậu của anh. Anh nói được làm được."

Dứt lời, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má tôi. Nụ hôn ấy dịu dàng và sâu đậm, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh, mùi hương cỏ xanh đặc trưng xộc vào mũi khiến tôi say đắm.

Tôi vươn tay ôm lấy anh, cảm giác mình hoàn toàn bị mê hoặc, không quản ngại bất cứ điều gì, chỉ muốn cùng anh thiên trường địa cửu.

Lâu sau, anh mới buông tôi ra, mặt đầy nụ cười hạnh phúc. Tôi nắm ngược lại tay anh, nói: "Minh Lê, tôi sẽ cố gắng."

Nụ cười của anh tràn đầy thần thái, tuấn mỹ như một vị Thiên thần. À không, anh vốn dĩ là Thiên thần mà.

"Chúng ta về thôi." Tôi nói, "Ở Địa Phủ lâu quá rồi, đã đến lúc phải về nhân gian."

Anh gật đầu: "Được, chúng ta đi ngay."

"Đúng rồi." Tôi hỏi, "Hoài Nguyệt đâu? Sao hôm nay không thấy cô ấy?"

Ánh mắt Đường Minh Lê lạnh xuống vài phần: "Cô ta nói quá nhiều, đã bị phạt tới Thượng Công Cục làm việc rồi."

Trong cung điện này cũng giống như hoàng cung cổ đại của loài người, có thiết lập Lục cục Hai mươi tư ty. Lục cục gồm: Thượng Cung Cục, Thượng Nghi Cục, Thượng Phục Cục, Thượng Tẩm Cục, Thượng Công Cục và Thượng Thực Cục. Mà Thượng Công Cục này chuyên quản lý việc nữ công gia chánh trong cung, tức là làm mấy việc kim chỉ thêu thùa. Hoài Nguyệt vốn là thị nữ thân cận của Đông Nhạc Đại Đế, nay phải xuống Thượng Công Cục làm Thượng công, cũng chính là bị giáng cấp rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.