Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 123 : Bí Mật Xưa Bên Bờ Sông Tịnh Liệt - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:32
Cuối cùng cũng đến nơi, Lương Hữu Thuần bước xuống trước rồi đưa tay đỡ tôi. Chân vừa chạm đất, tôi thốt lên: "Hoàng thượng, nơi đây là..."
Lương Hữu Thuần nắm lấy tay tôi kéo đi, đáp: "Bờ sông Tịnh Liệt."
"Hoàng thượng sao lại đưa thiếp đến đây?"
Chàng ta nhìn ra mặt sông, chậm rãi nói: "Trẫm muốn kể cho nàng nghe một câu chuyện của mấy năm trước. Lúc trẫm thoát vòng vây Hạ quốc về cầu viện binh thì bị một nhóm người ám toán, thương thế rất nặng, mắt cũng trúng độc, tưởng chừng như mình sắp phải xuống hoàng tuyền thì một nữ nhân xuất hiện, kéo trẫm ra khỏi nỗi tuyệt vọng đó, nàng ấy chăm sóc và chữa lành vết thương cho trẫm, lúc đó trẫm đã nguyện cả đời này sẽ chỉ yêu thương và bảo vệ một mình nàng ấy mà thôi."
"Người đang nói đến Thanh quý phi sao?"
Lương Hữu Thuần nhìn tôi: "Hoàng hậu của trẫm, nàng còn định giả vờ không biết trẫm đến bao giờ nữa?"
Tôi sững sờ: "Hoàng thượng đang nói gì vậy? Thần thiếp nghe không hiểu."
"Lúc trẫm nhìn thấy nàng vận y phục màu xanh đứng trước mặt thì trẫm đã yêu nàng rồi, nàng như mặt biển xanh giữa nền tuyết trắng, nàng như một đóa hoa nở giữa trời đông lạnh giá, nàng như ánh mặt trời soi rọi vào cuộc đời u ám của trẫm. Khi trẫm quay lại đón nàng thì không thấy nàng đâu cả, người làng chỉ cho trẫm đến nhà của Thanh quý phi, nàng ấy có giọng nói giống nàng nhưng lại không phải là nàng."
Tôi thụt lùi, giọng lạc hẳn đi: "Hóa ra người không bị mù, sao người lại gạt thiếp? Người biết Thanh quý phi không phải là thiếp sao vẫn đón nàng ấy vào cung? Rốt cuộc người có âm mưu gì?"
"Hoàng hậu, trẫm không có ý gạt nàng, trẫm thật đã bị trúng độc mù mắt nhưng sau khi uống đan dược của nàng thì trẫm đã thấy lại, chỉ là trẫm sợ nếu nàng biết được sẽ rời đi, trẫm chỉ muốn ở lại bên cạnh nàng ít ngày để có thể vun đắp tình cảm, trẫm đưa Thanh quý phi về là muốn đợi nàng ấy nhớ lại để hỏi thăm tung tích của nàng, trẫm chỉ có một manh mối duy nhất là cái tên Thủy Vân mà thôi, nàng cũng gạt trẫm mà..."
"Rồi sao nữa? Người không phải từng nói, những kẻ lừa dối người đều sẽ c.h.ế.t sao? Người cũng sẽ g.i.ế.c thiếp đúng không?"
Lương Hữu Thuần nghe thế thì vội lao đến ôm lấy tôi, giọng rất gấp: "Trẫm làm sao g.i.ế.c nàng được? Nàng có biết trẫm yêu nàng nhiều lắm không? Lúc gặp lại nàng ở trong rừng, trẫm thật sự rất vui, nhưng nàng lại chối bỏ, làm như không biết trẫm, nàng có biết trẫm đau lòng thế nào không? Vì muốn được ở bên nàng, khi biết nàng chính là Bình Nguyên công chúa, trẫm đã xin tiên đế viết thư cầu thân lần nữa, nhưng Hạ quốc lại liên tục chối từ, trẫm không còn cách nào khác nên mới tấn công Hạ quốc."
Tôi nghe đến đấy thì vội đẩy Lương Hữu Thuần ra, trời ơi, cả mấy ngàn người và Ly Thiên là vì tôi mà mất mạng, tôi còn cho rằng mình cao thượng gì chứ, tôi còn cho rằng mình thế thân cho Bình Nguyên công chúa để cứu lấy Hạ quốc là mình cao thượng.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Chàng ta nào có quan tâm Bình Nguyên là ai, chàng ta vì lầm tưởng tôi là nàng ấy mà g.i.ế.c hại không biết bao nhiêu người.
Cảnh tượng m.á.u tanh ấy lại hiện ra trước mắt, đầu tôi lúc này đau quá, tim tôi cũng đau nữa, tôi đưa tay cào cấu vào n.g.ự.c mình, vật vã, cảm giác sức lực trong người mất đi nhanh chóng. Và rồi, một ngụm m.á.u đỏ tươi từ trong miệng tôi phun ra, rơi xuống nền tuyết trắng xóa, tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng Lương Hữu Thuần gọi mình và không biết gì nữa.
Tôi không rõ mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại thì thấy đang nằm trên giường, Tiểu Đào thì đứng bên cạnh.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Bẩm hoàng hậu nương nương, từ lúc hoàng thượng đưa người về, người đã ngủ ba ngày liên tục rồi ạ."
Cố lết xuống giường nhưng toàn thân không gượng được, ngã sóng soài, Tiểu Đào đỡ lấy tôi khóc lóc: "Nương nương làm sao thế này? Lúc đi vẫn rất khỏe mà, sao trở về đã bệnh như vậy? Thái y không tìm ra bệnh của người, Tử Khâm đạo sĩ sau khi bắt mạch cho người thì không nói gì cả, nô tỳ lo quá."
Lương Hữu Thuần thế mà lại gọi Tử Khâm đạo sĩ đến xem bệnh cho tôi, không biết lão ấy có phát hiện ra điều gì không nữa.
"Ta chỉ bị cảm lạnh thôi. À, còn Thanh quý phi, nàng ấy thế nào rồi?"
Tiểu Đào sụt sùi: "Nô tỳ nghe Tiểu Xảo nói Thanh quý phi không chịu ăn uống gì cả, thái y nói cứ tiếp tục như vậy, e là không chịu nổi."