Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 124: Bí Mật Xưa Bên Bờ Sông Tịnh Liệt - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:32
Tôi thấy như chính mình hại nàng ấy vậy, nếu tôi không nói ra cái tên Thủy Vân đó, chắc hẳn bây giờ nàng ấy vẫn là một thiếu nữ vô tư lự, ngày ngày lặn xuống sông Tịnh Liệt mò ngọc trai, tối đến thì có thể ung dung trên bãi cát, ngắm trăng, ca hát. Nước mắt tôi cứ thế tuôn lã chã, Tiểu Đào cũng khóc theo.
Sập tối, Lương Hữu Thuần ghé qua, chàng ta sai người mang bát canh sâm đến rồi tự tay đút cho tôi, uống xong bát canh thì tôi thấy buồn ngủ. Sáng hôm sau nghe Tiểu Đào nói hoàng thượng ở lại đến nửa đêm mới rời đi.
Những ngày tiếp theo, tôi chỉ quanh quẩn trong cung, thấy mình yếu hẳn đi, tôi biết là vì bản thân cảm thấy có lỗi với các vong linh binh sĩ Hạ quốc khiến cho nguyên khí tổn thương quá nhiều.
Tôi ra ngồi bên mái hiên, đưa tay hứng lấy những bông tuyết rơi lả tả. Một lát sau, thấy Tiểu Đào chạy về, trên tay cầm rất nhiều thang thuốc, có lẽ là lấy ở thái y viện.
Nó chạy đến bên tôi, hớt hải: "Hoàng hậu nương nương, Tử Khâm đạo sĩ c.h.ế.t rồi."
"Ông ấy c.h.ế.t rồi? Vì sao mà chết?"
Tiểu Đào thở hổn hển: "Là bị hoàng thượng dùng d.a.o đ.â.m chết, hoàng thượng nói Tử Khâm đạo sĩ muốn ám sát ngài ấy."
Tôi chao đảo, vịn tay vào cột, lão ta không phải một lòng phò tá Lương Hữu Thuần ư, sao tự nhiên lại muốn ám sát chàng ta vậy chứ. Tiểu Đào vội đỡ tôi vào trong, vừa lúc này thì tên lính hôm trước lại đưa thư của Lương Tịch đến.
Đúng rồi, Hạ quốc cũng đã sang đông, ngài ấy từng nói sẽ viết thư cho tôi mỗi mùa mà. Tôi mở bức thư ra, từng dòng chữ hiện lên trước mặt.
"Hoàng hậu nương nương, người vẫn khỏe chứ? Hạ quốc đã sang đông rồi, đất trời nơi đây một màu trắng xóa, đến nỗi ta thấy như hai nơi hòa làm một, ta nhớ lời người dặn, ra ngoài cũng không mặc y phục màu trắng, rất dễ lẫn trong tuyết, khiến người khác không nhận ra. Chúng ta vẫn đang tích cực truy tìm hung thủ, mọi người ở đây vẫn khỏe, xin người đừng lo lắng nhiều, người hãy nhớ giữ gìn sức khỏe. Thần đệ Lương Tịch."
Tôi gấp lá thư lại rồi bảo Tiểu Đào mài mực để mình viết thư hồi đáp ngài ấy, lúc cầm bút lên mới phát hiện móng tay của mình bị gãy, chắc là hôm trước ngã xuống sàn nên gãy đây mà.
Viết xong, tôi trao bức thư cho tên lính, không quên bảo Tiểu Đào đưa hắn một ít bạc để đi đường.
Mùa đông cứ thế trôi qua lặng lẽ, Lương Hữu Thuần từ sau hôm đưa canh ấy thì cũng không thấy đến chỗ tôi nữa, nghe Tiểu Đào nói có người thấy chàng ta đến chỗ Vân Ly.
Tôi cũng thường xuyên lui tới thăm nom Thủy Vân, nàng ấy đã hoài thai được ba tháng rồi. Theo lời Tiểu Xảo nói, Lương Hữu Thuần chỉ ghé thăm Thủy Vân một lần duy nhất, sau khi chàng ta rời đi thì nàng ấy khóc nức nở.
Cũng chẳng biết chàng ta đang nghĩ gì, vừa nói yêu tôi đó, quay mặt đã trở nên lạnh nhạt, vì không cam tâm nên tôi đã đến Thiên Nhân Điện tìm chàng ta rất nhiều lần, nhưng vẫn không được gặp. Cố công công lúc nào bước vào bẩm báo xong cũng trở ra bảo hoàng thượng đang bận.
Cuối cùng, tôi chọn cách buông bỏ, không đến tìm chàng nữa.
Nửa đêm, tuyết vừa ngừng rơi, tôi lặng lẽ đi đến Bảo Ngọc Cung, từ ngày chuyển đến Thiên An Điện, nơi đây đã để trống, ban ngày thì có cung nữ, thái giám đến quét dọn, đêm đến tuyệt nhiên vắng lặng, không một bóng người.
Tôi đến đứng lặng bên hồ nước hồi lâu, đưa tay miết vào chiếc nhẫn, một ánh sáng xanh lóe lên và Lục xà nương xuất hiện.
"Nghĩa mẫu."
Bà ấy đưa tay, vuốt lấy tóc tôi, trách móc: "Con còn nhớ đến ta sao? Con bé ngốc này."
Tôi cầm lấy tay bà ấy: "Nghĩa mẫu, con không đợi được đến ngày Dịch linh dược hết tác dụng rồi, nguyên khí của con đã tổn hại nặng nề, có lẽ con sẽ c.h.ế.t ở nhân gian này."
Lục xà nương thảng thốt: "Tại sao? Sao nguyên khí của con lại tổn thương như vậy? Con g.i.ế.c người ư?"
"Không có, nhưng vì con mà hoàng thượng đã g.i.ế.c rất nhiều người, tim con đau đớn, cắn rứt vô cùng, là lỗi của con."
Nói đến đây, tôi bật khóc, Lục xà nương cũng khóc theo.
"Hắn g.i.ế.c người là việc của hắn, liên quan gì đến con chứ? Con đau đớn làm gì? Con xem, con vì hắn từ bỏ đạo hạnh trăm năm, chẳng màng tính mạng, mỗi bước chân con đi là ngàn kim đ.â.m thâu, nếu như Cửu hoàng tử không dùng vảy rồng của ngài ấy cho con uống thì con nghĩ con chịu được đến hôm nay sao? Hắn có biết không? Hắn có bao giờ cắn rứt không?"
Tôi sững sờ: "Nghĩa mẫu, Cửu ca lấy vảy rồng của huynh ấy cho con sao? Linh đơn huynh ấy đưa không lẽ nào…"
Lục xà nương nhìn tôi, xót xa: "Phải, lúc trước ngài ấy tặng con một chiếc vảy rồng dưới hình dạng một linh đơn để con phòng thân, sợ con những lúc lên bờ chơi lại gặp nạn. Vảy của Bạch Long, con trai Thiên đế ngoài việc có thể chữa lành thương thế, bách bệnh như kim lân của con còn có thể cải tử hoàn sinh một mạng nhưng con lại làm mất, thế nên ngài ấy đã phải hy sinh thêm một chiếc vảy nữa để giúp con lấy lại giọng nói và bước đi dễ dàng. Tiếc thay, nó lại không có tác dụng chữa lành nguyên khí tổn thương từ tâm.