Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 133: Hoàng Hậu Bị Bắt Cóc - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:32
Hôm sau, tôi cùng Thiên Tằm đến Quế phường chọn vải, muội ấy chẳng mảy may gì, đưa cái nào lên cũng gật đầu đáp được, tới khi chọn trang sức, muội ấy cũng ừ hử cho xong.
Tôi chọn thêm một chiếc kéo vàng, bình hoa, giày… Xong đâu đấy, tất cả đều được chuyển về Lăng vương phủ, đợi đến trước ngày thành hôn một ngày sẽ đưa đến phủ của Lương Minh. Chẳng mấy khi được ra ngoài thế này nên tôi chưa muốn về vội.
"Thiên Tằm muội muội, chúng ta khoan hãy về cung, đi dạo một lát nhé."
"Hoàng hậu nương nương vì muội mà vất vả cả ngày rồi, cứ theo ý của người."
Cũng lâu lắm rồi tôi không cưỡi ngựa, mới leo lên thấy hơi là lạ nhưng từ từ cũng quen. Những tiếng mời chào, rao bán lùi dần phía sau, cánh đồng cỏ mênh m.ô.n.g chẳng mấy chốc hiện ra trước mặt.
Đang là mùa xuân, cỏ non một màu xanh mướt, thẳng tắp như những ngọn giáo khua lên nền trời xanh thẫm. Chúng tôi thả cho ngựa đi ăn, còn mình thì ngồi hóng gió mát. Tôi nhìn xa xôi: "Một khoảng trời nơi đây thật giống Hạ quốc của chúng ta."
"Muội có nghe phụ vương nói, Hạ quốc là vùng đất của bầu trời, của thảo nguyên xanh và cả những sa mạc rộng lớn, muội chưa từng đến đó bao giờ, nhưng nghe kể thì cảm thấy rất thích."
Tôi thở dài, tiếc nuối: "Ta rất muốn quay lại đó một lần."
Chúng tôi cứ thế thả hồn ngắm cảnh. Bỗng nhiên Thiên Tằm lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương, muội nghe nói kịch độc trong người hoàng thượng lại tái phát, ngài ấy không sao chứ? Cao tiên sinh không cho ai vào nên muội cũng không biết."
"Muội đừng lo, Cao tiên sinh ấy là thần y tái thế, hoàng thượng không sao đâu, vài hôm sẽ khỏe lại ngay thôi."
Đoạn tôi quay sang nhìn muội ấy, tiếp: "Thiên Tằm, chuyện muội sẽ thành thân với tam vương gia ấy, tứ vương gia có biết không?"
"Hoàng thượng ra chiếu ban hôn, cũng cho người báo với phụ vương, huynh ấy đương nhiên đã biết."
"Ý ta là, ngài ấy không nói gì sao?"
"Tịch ca ca gởi thư chúc mừng, còn sai người trong phủ mang rất nhiều lễ vật tặng cho muội."
Tôi thấy trong nét cười của Thiên Tằm thoáng nỗi chua xót, sao muội ấy lại phải khổ như vậy, giả như là tôi, nếu như không có được trái tim của nam nhân mình yêu thì tôi cũng không bao giờ nhắm mắt đưa chân như thế.
Mặt trời dần khuất, chúng tôi lên ngựa trở về, những tia nắng vàng vọt yếu ớt lóe lên, bóng người và ngựa đổ dài trước mặt.
Mới đi được một đoạn thì cảm giác bên đường có gì đó không ổn, hai con ngựa cùng lồng lên, hí vang trời, tôi hoảng quá, cố gắng cầm chắc dây cương.
Từ trong các bụi cỏ rậm, vô số hắc y nhân xuất hiện. Thiên Tằm vừa đối phó vừa kêu lớn: "Nương nương, cẩn thận."
Tôi cũng chật vật né tránh, sau cùng chụp được thanh kiếm của một tên, tôi tung người đánh trả, cơ mà không dám g.i.ế.c chúng. Bọn hắc y nhân này dường như cũng chẳng có ý g.i.ế.c tôi.
Một tên liên tục hét lớn: "Bắt sống ả ta, không được giết."
Tôi nghe thế thì vội nói: "Thiên Tằm muội muội, mau đến quân doanh gọi cứu binh đi."
Thiên Tằm vẫn đang cố sức đánh trả, tôi thấy muội ấy đã bị thương, câu nói ban nãy của tên kia không hiểu sao lại khiến bản thân tự tin đến nỗi lấy kiếm kề lên cổ mình, quát: "Mau dừng lại, còn đánh nữa ta sẽ tự sát."
Y như rằng, bọn chúng chẳng dám đánh nữa, Thiên Tằm trố mắt nhìn tôi.
"Để cô ấy đi, nếu ai dám làm hại cô ấy, ta sẽ lập tức c.h.ế.t ngay."
Nói xong, tôi quay sang Thiên Tằm: "Muội mau đến tìm Ngụy Vĩnh Lạc, đi đi."
Thiên Tằm quắc mắt nhìn bọn hắc y nhân rồi nhảy lên ngựa, phi thẳng một mạch.
Khi không còn thấy bóng dáng muội ấy nữa, tôi mới buông cho thanh kiếm rơi xuống đất.
Chẳng hiểu sao trong đầu tôi lại chợt lóe lên ý nghĩ nếu như thoát được bọn hắc y nhân này rồi trốn luôn khỏi về hoàng cung thì tôi sẽ danh chính ngôn thuận biến mất trong cuộc đời của Lương Hữu Thuần, chàng ta chắc chẳng thể trách tội Thiên Tằm, dẫu sao muội ấy cũng là vương phi tương lai. Cơ mà cái bọn áo đen này là muốn đem tôi đi luyện thuốc hay sao mà phải bắt sống nhỉ.
Một tên bước đến, túm lấy tôi quẳng lên lưng ngựa, xong, hắn cũng nhảy lên theo, tên này hình như là tên ban nãy lên tiếng thì phải, chắc hắn là thủ lĩnh rồi, mấy tên khác cũng nhanh chóng lên ngựa.
Ban nãy thấy chúng từ lùm nhảy ra, tôi còn tưởng chúng đi bộ, hóa ra là giấu ngựa trong ấy. Tôi cứ thế mà bị bắt. Ngựa phi không biết mỏi mệt, tội cho con ngựa này quá, đèo một lúc tận hai người.