Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 134: Hoàng Hậu Bị Bắt Cóc - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:32
Bọn chúng mang tôi đi liền mấy ngày mấy đêm không nghỉ, tới khi tôi mệt đến rã rời, đói đến mờ mắt thì chúng cũng chẳng khá hơn.
Thế là đêm đó, chúng dừng chân nghỉ lại trong rừng, tôi bị trói vào gốc cây. Một tên đưa khoai nướng đến ngay tận miệng, cái bọn này thật là, để tôi tự ăn có phải tốt hơn không.
Hôm sau, chúng lại tiếp tục mang tôi đi, lại đi suốt mấy ngày mới nghỉ, nghe loáng thoáng chúng bảo nhau rằng thêm một ngày nữa sẽ đến.
Đêm cuối cùng, chúng không trói tôi nữa, tôi ngồi thu lu ở gốc cây trông ra, thấy bọn chúng đang nướng cái gì đó, có mùi thơm phức, bỗng nghe bụng mình cũng kêu rột rột. Tên hắc y nhân lúc này bước đến, ném cho tôi một củ khoai nướng: "Mau ăn đi, ta biết cô không ăn được thịt."
Tôi ngước nhìn hắn, ngạc nhiên: "Ngươi biết ta sao? Ngươi là ai?"
Hắn đưa tay kéo mảnh khăn đen xuống, tôi bật đứng lên, thảng thốt: "Tam vương gia, không... không thể nào, ngươi không phải tam vương gia."
Hắn nhìn tôi, nhếch miệng: "Đương nhiên không phải, nếu ta được thừa nhận thì ta chính là tứ vương gia mới đúng."
"Tứ vương gia? Ngươi lẽ nào cũng là dòng dõi hoàng thất?"
Hắn cười nhạt: "Dòng dõi hoàng thất? Lão già đó, thậm chí không biết đến sự tồn tại của ta, còn đương kim thái hậu, bà ấy vốn không thừa nhận đứa con này."
"Ngươi và tam vương gia là song sinh?"
"Phải, nhưng bà ấy đã chọn hắn chứ không phải là ta."
Tôi tò mò quá thể nên cố hỏi cho ra nhẽ: "Sao lại có chuyện thế này? Lẽ nào tiên đế không biết gì? Rồi sao thái hậu lại phải lựa chọn? Sao không để ngươi ở trong cung?"
Bằng một giọng trầm buồn xen lẫn những oán hờn, hắn nói cho tôi biết tất cả. Hóa ra hoàng thất luôn cho rằng, các cặp song sinh sẽ mang lại vận xui cho đất nước, thế nên chỉ có một trong hai đứa trẻ được sống, và thái hậu đã chọn Lương Minh.
Hắn nói đến đó thì thở dài: "Nếu như lúc vừa chào đời, bà ấy lấy mạng của ta luôn thì đã tốt."
"Sao ngươi lại nói vậy? Thái hậu đã cố bảo vệ cho ngươi còn gì? Được sống đã là hạnh phúc, không nhất thiết phải ở trong cung."
Hắn đưa ánh mắt thống khổ nhìn tôi, gằn giọng: "Bảo vệ ta sao? Nực cười, ta chỉ như một công cụ phục vụ mà thôi, cô có biết, để bắt ta phục tùng mệnh lệnh mà bà ấy đã đưa cổ trùng vào người ta không?"
Tôi hoảng sợ nhìn hắn, lắp bắp: "Cổ… cổ trùng, thái hậu là vu sư sao? Sao bà ấy có thể làm thế với chính con trai của mình chứ?"
Hắn cười nhẹ rồi tiếp tục kể. Hóa ra, thái hậu muốn hắn huấn luyện các sát thủ để đưa vào cung thông qua các đợt tuyển binh, đương nhiên, những kẻ ưu tứu sẽ được chọn vào hàng ngũ cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung và kinh thành, và chúng cũng chỉ biết chủ nhân của mình chính là đương kim thái hậu.
Những lúc bình thường thì bọn chúng cứ nghe lệnh hoàng thượng, chờ lúc thời cơ thích hợp sẽ trong ứng ngoại hợp với quốc vương Ly quốc lật đổ Lương triều, thâu tóm Lương quốc.
Quốc vương Ly quốc thông qua các lần triều cống đã đưa rất nhiều vàng bạc đến để thái hậu có thể nuôi dưỡng và đào tạo chiến binh, nhưng bà ấy chỉ đưa cho hắn một ít đủ để trang trải cho các đợt huấn luyện vì sợ hắn sẽ tự nuôi binh cho mình.
Thái hậu cẩn thận tới mức, số vàng đó hắn phải lấy từ tri huyện Tri Chu qua các lần phân phát lương thực, thuốc thang cho dân nghèo mà bà ấy gọi là làm việc thiện cầu phúc cho đất nước.
"Vì vậy ngươi đã giả danh Lương Minh, thu mua nhân sâm và bán lại cho các sứ giả ngoại bang để lấy bạc nuôi binh cho riêng mình?"
Hắn gật đầu: "Đúng, ta không muốn suốt đời sống trong sự điều khiển của bà ấy, thế nên ta đã để các sát thủ của mình xăm lên ký hiệu hồng mai rồi đi ám toán Lương Hữu Thuần, cốt để hắn điều tra ra chân tướng và trị tội bà ấy, chỉ khi bà ấy c.h.ế.t thì cổ trùng trong người ta mới c.h.ế.t theo và chỉ khi đó ta mới được giải thoát."
"Người đến cung của ta bắt thích khách lúc trước chính là ngươi đúng không? Ngươi có thể giả danh Lương Minh ra vào hoàng cung dễ dàng như vậy, sao ngươi không tự mình ra tay mà phải phí công đến thế?"
Hắn ngồi xuống, tựa lưng vào gốc cây: "Cô nghĩ ám sát dễ lắm sao? Thái hậu chính là một cao thủ, chưa nói đến cấm vệ quân toàn là người của bà ấy, chỉ e ta chưa kịp làm gì thì đã bị g.i.ế.c rồi. Ta chỉ được vào cung khi Lương Minh có việc cần ra ngoài, tuyệt nhiên không được bén gót đến tẩm cung của bà ấy, trao đổi toàn qua miệng một tên lính. Từ sau khi ta tiếp nhận huấn luyện cho các sát thủ thì mãi đến hôm trước ngày rời khỏi Lương quốc, ta mới được gặp lại bà ấy."