Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 32: Định Ngày Thành Thân - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:28
Tôi gỡ tay huynh ấy ra, khẽ lắc đầu: "Cửu ca, muội đã nhận quốc vương làm nghĩa phụ nên phải phân ưu cùng ông ấy, nếu muội đi lúc này, huynh bảo Hạ quốc sẽ ra sao đây?"
Cửu Nhật nhìn tôi, cười khổ: "Tiểu Ngư, muội làm sao vậy? Lúc trước muội từ chối hôn sự của chúng ta, muội đâu quan tâm đến Long vương thế nào."
"Cửu ca, không phải, là vì muội biết huynh sẽ ngăn được cơn thịnh nộ của Thiên đế và Thiên hậu, vì họ rất thương huynh…"
"Nếu vậy thì cùng nhau quay về Hạ quốc, Lương quốc nếu tấn công sang, Cửu ca cũng sẽ ngăn được họ."
Giọng nói của huynh ấy thập phần nghiêm túc, tôi vội đáp: "Là bản thân muội muốn thành thân với thái tử Lương quốc."
Cửu Nhật trừng mắt nhìn tôi: "Muội nói gì?"
Tôi cố gắng bình tĩnh, tiếp: "Đúng, muội thật lòng muốn gả cho chàng ấy, Cửu ca, muội thích Lương Hữu Thuần."
Huynh ấy nhếch miệng, lạnh lùng hỏi: "Từ bao giờ?"
Thái độ của huynh ấy khiến tôi sợ hãi thật sự, chưa bao giờ tôi thấy huynh ấy như thế này.
"Ta hỏi muội là từ bao giờ?"
Cửu Nhật quát lớn khiến tôi sợ đến phát khóc: "Là... là mùa đông năm trước, lúc muội trốn lên bờ thì đã gặp nhưng mà giờ đây chàng ấy không nhận ra muội, Cửu ca, muội..."
Huynh ấy trỏ tay về phía cửa, giọng lạc hẳn đi: "Đi mau."
Tôi lại càng khóc to hơn, Cửu Nhật lại chẳng hề để ý quát tiếp: "Đi ra ngoài."
Huynh ấy thế mà lại đuổi tôi đi rồi, tôi quay người chạy nhanh xuống cầu thang. Bước ra khỏi hành quán, tôi lầm lũi quay về. Đi được một đoạn, tôi quay đầu nhìn lại, đây là lần đầu tiên tôi rời đi mà không thấy bóng Cửu Nhật dõi theo.
Mưa ngày càng nặng hạt, đường vắng không một bóng người, ánh đèn lồng héo hắt soi xuống mặt đường ướt nước mưa đêm chếch choáng như dải nước đen ngòm trước động Tuyệt Tình khiến cho bước chân tôi cũng chập choạng.
Tôi tin Cửu Nhật sẽ ngăn được đoàn quân của Lương quốc, nhưng mà như vậy huynh ấy khó lòng tránh khỏi trọng tội, thần tiên không được phép tự ý can dự và làm hại nhân loại, huống hồ huynh ấy còn là Thiên đế tương lai.
Còn chưa kể đến nếu chiến tranh xảy ra sẽ có không biết bao nhiêu sinh linh vô tội phải hư mất, tôi chứng kiến một lần đã quá đủ rồi. Một mạng người nghe nhỏ nhoi đấy, nhưng để sinh ra một đứa trẻ, nuôi nấng chúng lớn khôn không hề đơn giản, nếu như một người mất đi, thiết nghĩ người thân của họ sẽ đau khổ biết nhường nào.
Vào giây phút Ly Thiên tạ thế trên tay mình thì tôi đã hạ quyết tâm rồi, nếu chỉ cần ở cạnh Lương Hữu Thuần là đổi được bình yên cho Hạ quốc thì tôi can tâm tình nguyện.
Thất thểu hồi lâu cũng về tới hoàng cung, vừa chui lọt nửa người qua thì đã thấy vô số bàn chân đứng trước mặt mình, đập vào mắt tôi đầu tiên chính là gương mặt của Lương Hữu Thuần, bên cạnh là Ngụy Vĩnh Lạc đang cầm ô che cho chàng ta. Chàng ta khoanh tay nhìn tôi: "Nàng đã đi đâu?"
Tôi đứng lên, đáp: "Đi dạo."
"Nàng cầm lấy, sau này cứ đường đường chính chính mà đi, thái tử phi tương lai lại đi đào ngạch tường, nàng có chừa cho ta chút mặt mũi không vậy?"
Chàng ta vừa nói vừa dúi lệnh bài vào tay tôi, tôi cũng nhận lấy, đa tạ một tiếng rồi lững thững rời đi. Phía sau lưng nghe vang lên tiếng gọi: "Này, công chúa Hạ quốc…"
Tôi chỉ nghe được đến vậy rồi ngất lịm, sáng hôm sau tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, Tiểu Đào đang bên cạnh, dùng khăn ướt chườm trán cho tôi, mắt rớm lệ, tôi cầm tay nó trấn an: "Ta không sao đâu."
Nói xong, tôi giở chăn bước xuống, liếc mắt thấy phía trên bàn là một bộ giá y và rất nhiều trang sức. Tiểu Đào theo đến bên cạnh: "Những thứ này là tối qua thái tử điện hạ mang đến cho công chúa, nhưng vì không gặp nên ngài ấy đã đi tìm, lúc ngài ấy đưa công chúa về thì công chúa đã ngất xỉu."
Tôi vừa chải tóc xong thì Thủy Vân đến, cúi người hành lễ: "Thủy Vân tham kiến công chúa."
"Thanh lương đệ miễn lễ."
Nàng ấy nghe tôi nói xong thì nhìn không chớp mắt, tôi ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Thủy Vân khẽ mỉm cười: "Giọng nói của công chúa nghe thật là hay."