Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 33: Đại Hôn - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:28
Tiếp đó, nàng ấy ra hiệu cho cung nữ đang bê một cái mâm trên tay tiến lên phía trước.
"Công chúa mới đến, muội cũng không biết chuẩn bị quà gì cho người, đây là chuỗi ngọc được làm từ ngọc trai thượng hạng, mong công chúa nhận cho."
Tôi liếc nhìn trên mâm, sau lớp vải lụa phủ là một chuỗi ngọc trai óng ánh.
"Thanh lương đệ khách sáo rồi, chuỗi ngọc quý này ta thật không dám nhận, nàng đem về đi."
Nhìn vẻ bối rối của nàng ấy, tôi tiếp: "Ta nghe nói Thanh lương đệ may vá thêu thùa rất giỏi, y phục của nàng nhìn rất là đẹp, như vậy đi, sau này nàng dạy cho ta."
Thủy Vân mỉm cười: "Chuyện này đương nhiên là được rồi, hay là để muội may trước cho công chúa vài bộ y phục, còn chuỗi ngọc này là tấm lòng của muội, nghe thái tử điện hạ nói lúc trước may có công chúa tặng cho linh dược mới chữa được bệnh của muội, muội chỉ muốn tỏ lòng biết ơn công chúa, xin công chúa đừng từ chối."
Nàng ấy cứ năn nỉ mãi, thế là tôi đành phải nhận, Thủy Vân thấy tôi đồng ý thì vui vẻ cáo từ, hẹn sau ngày đại hôn sẽ đến lấy số đo của tôi về may y phục.
Nhìn bóng nàng ấy rời đi, đột nhiên tôi lại nghĩ đến Thanh Hoa, không biết giữa bọn họ là quan hệ gì. Còn Lương Hữu Thuần kia nữa, cứ cho là nhầm lẫn vì cái tên và giọng nói đi nữa nhưng chẳng lẽ gặp lại chàng ta và nàng ấy không ôn chuyện cũ sao.
Tôi đang đờ đẫn nhìn theo nàng ấy thì Tiểu Đào đứng một bên lên tiếng: "Thanh lương đệ này vì có công cứu thái tử nên được ngài ấy đón vào cung, nhưng không biết vì sao mà cô nương ấy lại không thể nhớ được chuyện cũ, còn nữa, sau lần bạo bệnh đó thì giọng nói của cô nương ấy cũng thay đổi luôn, lúc trước cô nương ấy nói giọng y như công chúa vậy."
Thì ra là thế, con bé Tiểu Đào này cũng học cách đoán ý chủ nhân rồi đây, tôi chưa hỏi mà nó đã khai hết rồi, xem ra cũng trùng hợp quá ấy chứ, tôi bây giờ cũng đang vờ mất một đoạn trí nhớ đây.
Mà Thanh Thủy Vân này cũng hay thật, nàng ấy không tỏ ra chút nào là ghen tuông cả, cái bộ dạng chấp nhận mọi sự thật khiến người khác xót xa, hoặc là vì nàng ấy vốn đã hiểu và biết rõ sau này, Lương Hữu Thuần không phải chỉ có thêm tôi mà sẽ còn rất nhiều cung tần, mỹ nữ khác nữa.
Tôi rảo bước ra hồ cá, bóc từng nắm thức ăn rãi xuống, không biết Thanh Hoa kia bị thương có nặng không nữa, bà ta vì sao lại muốn dìm tôi chứ, còn tứ hoàng tử kia, chắc không nhận ra tôi đâu nhỉ, hôm trước ở ngoài đường trông tôi nhếch nhác vô cùng, so với bây giờ đúng là một trời, một vực mà.
Ngày đại hôn cuối cùng cũng đến, tôi khoác lên người bộ giá y màu đỏ, trang sức các kiểu được bọn cung nữ tỉ mỉ cài lên người, thiệt là rườm rà và nặng nề quá sức.
Tôi được kiệu tám người khiêng đến trước thềm đại điện. Từ xa đã trông thấy Lương Hữu Thuần, chàng ta cũng mặc y phục đỏ chói, nét tuấn tú trên gương mặt lạnh lùng khiến cho đám nữ nhân trầm trồ ca tụng.
Hai chúng tôi cùng sóng đôi đến trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu, tôi đưa mắt tìm kiếm trong đám khách mời, cuối cùng cũng thấy Cửu Nhật, huynh ấy một thân y phục trắng toát nổi bật lên giữa đám quan quân, ánh mắt chất chứa đầy những u uẩn.
Cửu Nhật cuối cùng vẫn tới, còn tưởng huynh ấy bỏ mặc mình luôn rồi, tôi vừa mừng vừa tủi, cố hết sức ngăn cơn xúc động.
Sau khi thực hiện xong các nghi lễ, mọi người chuẩn bị rời đi thì Lương Minh và một đám vương tôn công tử chẳng hiểu từ đâu chạy đến, hắn hớn hở: "Thái tử phi tẩu tẩu, vẫn còn một nghi thức nữa."
Tôi tròn mắt nhìn hắn: "Là nghi thức gì?"
Lương Minh vội vàng đưa đến trước mặt tôi một cây cung và ba mũi tên, đáp: "Theo phong tục của Lương quốc thì sau khi bái đường, tân nương sẽ b.ắ.n ba mũi tên để cầu phúc cho đất nước."
Ra là vậy, ở đâu lại có cái phong tục này không biết, nãy giờ quỳ xuống đứng lên mấy bận cũng đã thấm mệt, thôi thì b.ắ.n cho xong mà về nghỉ ngơi. Tôi đón lấy cung tên từ tay Lương Minh, b.ắ.n một phát liền ba mũi trúng vào hồng tâm. Lúc hạ cung xuống thì thấy đám người xung quanh mắt tròn mắt dẹt, miệng thì há hốc.
Tôi vội vàng hỏi: "Mọi người làm sao vậy?"
Lương Minh nhìn tôi, thẫn thờ: "Tẩu tẩu thật lợi hại, một phát có thể b.ắ.n được ba mũi tên trúng đích."
Lương Tịch kế bên lên tiếng: "Thường thì mọi người sẽ b.ắ.n lần lượt từng mũi."