Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 34: Đại Hôn - 2

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:28

Lúc này đây, tôi thật muốn túm lấy Lương Minh mà quẳng cho hắn bay đi thật xa, nói không rõ ràng, làm ban nãy tôi tập trung đến hao tâm tổn sức. 

Lương Hữu Thuần cũng xen vào: "Ta nghe nói nữ tử Hạ quốc đều cưỡi ngựa, b.ắ.n cung rất giỏi, hôm nay xem ra mở rộng tầm mắt rồi, thật làm cho ta mát mặt với các huynh đệ ở đây." 

Tôi cười giả lả, là ai hôm trước còn bảo tôi làm cho hắn mất hết mặt mũi, giờ đứng đây lại khen tôi tưng bừng thế này. 

Hoàng thượng và hoàng hậu cũng vừa bước đến, ban nãy hoàng hậu ngồi trên cao nên tôi cũng không nhìn kĩ, giờ mới thấy dung nhan bà ấy tuyệt đẹp, đoan trang, ưu nhã thật xứng tầm mẫu nghi thiên hạ.

Hoàng thượng nhìn Lương Minh, mắng: "Con lại bày trò trêu ghẹo thái tử phi sao?" 

Lương Minh mặt mày tiu nghỉu, hoàng hậu cười: "Bọn trẻ chỉ là vui quá thôi mà, hôm nay đại hỷ của Lương quốc ta, hoàng thượng không nên giận." 

Đoạn, quay sang tôi: "Thái tử phi hôm nay vất vả cho con rồi, mau về nghỉ ngơi đi." 

Đúng là một ngày vất vả thật, tôi về đến thì lăn ngay lên giường, nhìn cả căn phòng ngập trong màu đỏ khiến tôi bỗng chốc nghĩ đến những đóa hoa Tát Nhật Lãng. Cửu Nhật từng nói hoa ấy có nghĩa chúc phúc cho những đôi phu thê sớm sinh quý tử, nếu như nơi này có thể mọc lên những bụi hoa ấy thì tuyệt biết mấy, nghĩ đến đây tôi lại thoáng xấu hổ, sao tôi lại nghĩ mình sẽ sinh quý tử cho cái tên ma vương ấy chứ. 

Đến tận tối mịt cũng chẳng thấy bóng dáng Lương ma vương ở đâu, lát sau thì Tiểu Đào chạy vào báo rằng có người thấy thái tử điện hạ đã đến chỗ của Thanh lương đệ, say đến mức đi cũng không vững. 

Nghĩ cũng phải thôi, hôm nay hôn lễ long trọng như thế, Thanh Thủy Vân kia hẳn cũng tủi thân, chàng ta đối với nàng ấy tình sâu nghĩa nặng như vậy khó trách cảm thấy đau lòng. Tôi quay sang giục Tiểu Đào giúp mình thay y phục rồi nhảy phắt lên giường, trùm chăn, nhắm mắt. 

Hôm sau, tôi và Lương Hữu Thuần cùng đến dâng trà cho hoàng thượng và hoàng hậu, cái con người này lật mặt cũng nhanh như lật sách, mấy hôm trước còn làm tôi tưởng chàng ta quan tâm đến mình, hôm nay thì hay rồi, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, mặt cứ như tảng băng trôi sông vậy. 

Dâng trà xong thì tôi đi thẳng về Bảo Ngọc Cung, định bụng hỏi thăm nơi ở của sứ giả các nước chỗ nào để đi gặp Cửu Nhật thì huynh ấy cũng vừa tới. 

Tôi nhìn huynh ấy, im lặng không nói, cuối cùng thì huynh ấy cũng lên tiếng trước, phá tan bầu không khí khó xử: "Ta phải đi rồi, cũng là về báo tin cho quốc vương yên tâm, muội ở lại nhớ chăm sóc tốt bản thân." 

Tôi khẽ gật đầu, cổ nghẹn đến không nói được lời nào. Cửu Nhật cười nhẹ, gương mặt vẫn phảng phất nét u buồn: "Ra đây, ta có cái này cho muội." 

Ra đến ngoài sân, thấy những chiếc hộp gỗ tôi vẫn không hiểu gì, giương mắt nhìn huynh ấy, Cửu Nhật mở nắp một chiếc hộp, trong đó là rất nhiều những củ to, củ nhỏ. 

"Cửu ca, cái này ăn thế nào đây?" 

Cửu Nhật lấy quạt gõ cốc vào đầu tôi một cái, mắng: "Lương quốc không cho muội ăn no à? Sao nhìn cái gì cũng ra thành thức ăn vậy?" 

Tôi cười xòa, xem ra huynh ấy đã không còn giận nữa rồi.

"Không có, chỉ là muội thấy nó rất giống mấy thứ trong nhà bếp, Cửu ca, đây là gì?" 

Huynh ấy cầm lấy một củ đưa đến trước mặt tôi, cũng rất tự nhiên, tôi đón lấy. 

"Đây là củ của hoa Tát Nhật Lãng đã được phơi qua nắng, muội đem để nơi khô thoáng, đầu mùa đông hãy mang đi trồng, xuân tới là có thể ngắm hoa rồi. Vốn dĩ, ta định mang theo đến những vùng đất nơi chúng ta sẽ đến để năm nào muội cũng có thể ngắm chúng, nhưng giờ muội quyết tâm ở lại đây rồi nên ta đưa cho muội." 

Tôi ngước nhìn Cửu Nhật, hỏi nhỏ: "Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không? Huynh còn có phải đi bắt mãng xà nữa không?" 

"Ta vẫn đang tìm tung tích của nó, Cửu ca sẽ lại đến thăm muội, Tiểu Ngư, nhớ bảo trọng." 

Huynh ấy nói xong thì quay đi, tôi bất giác chạy theo đoàn sứ giả đến tận cổng, lúc này bản thân thật muốn nhảy phắt lên ngựa rồi chạy về Hạ quốc luôn. 

Bỗng sau lưng vang lên tiếng nói: "Nàng tiễn sứ giả về mà khóc đến mức này sao?" 

Giật mình quay lại, hóa ra là Lương Hữu Thuần, đi bên cạnh chàng ta không phải Ngụy Vĩnh Lạc mà là một nam nhân nhìn rất thư sinh, trên tay cầm một chiếc quạt, phong thái ung dung tự tại. 

Tôi đưa tay lau vội đôi dòng lệ: "Thấy người nhớ cảnh, ta nhớ nhà." 

Lương Hữu Thuần mặt lạnh như băng: "Từ giờ trở đi, hoàng cung này chính là nhà của nàng, Lương quốc chính là quê hương của nàng, nhớ rõ." 

Tôi đang buồn thì biến thành tức mất rồi, tên hai mặt này, lúc lạnh lúc nóng, từ sáng đến giờ chẳng nói câu nào, giờ mới mở miệng cuối cùng nói ra càng khiến người ta phát hỏa. 

Tên nam nhân đi cùng chàng ta lúc này lên tiếng: "Thần Cao Đào, tham kiến thái tử phi." 

"Thì ra là Cao tiên sinh, nghe danh đã lâu."

Cao Đào mỉm cười nho nhã, chiếc quạt trên tay khẽ phe phẩy: "Được thái tử phi biết đến là vinh hạnh của thần, thần cũng vô cùng ngưỡng mộ tài b.ắ.n cung của thái tử phi." 

Nghe hắn nói ngưỡng mộ mà cứ như cười nhạo ấy, tôi quay sang Lương Hữu Thuần: "Nếu ngươi không còn hỏi gì nữa thì ta về đây."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.