Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 43: Thỏa Ước Nguyện Cho Nàng - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:29
Vừa trèo lên giường thì nghe có tiếng mở cửa, tôi vội vàng chộp lấy thanh kiếm, nhảy phắt xuống xem thế nào, cửa chính vẫn đóng im ỉm, quay sang phải thì thấy cửa sổ mở toang.
Quái lạ, ban nãy Tiểu Đào đã đóng rồi mà, tôi tiến tới với tay kéo lại thì xém chút c.h.ế.t ngất. Lương Hữu Thuần không biết từ đâu chui ra mà đứng lù lù trước mặt, tôi há miệng định la lên thì bị chàng ta lấy tay bịt lại, đợi tôi bình tĩnh mới từ từ thả tay ra, tôi với theo định cạp cho chàng ta một cái.
Chàng ta trừng mắt: "Nàng còn muốn cắn người?"
"Đêm hôm khuyu khoắt, chàng làm gì ở đây vậy? Định hành thích bổn công chúa sao?"
Chàng ta nghe xong thì bật cười, cái nụ cười này thật là làm người khác điêu đứng, đoạn, đưa hai tay ra, bảo tôi: "Ra ngoài đi."
"Chàng đợi một lát, thiếp đi mở cửa."
Lương Hữu Thuần giục: "Nàng leo lên thành cửa đi, ta đỡ nàng."
Tôi nhìn chàng ta không chớp mắt, này là chuyện gì đây, sao giống như hai kẻ đang vụng trộm tư tình sợ người khác bắt gian vậy chứ. Thế là tôi nghe lời leo lên, cũng rất nhẹ nhàng, chàng đỡ tôi xuống, sau đó, ném cho tôi một chiếc áo choàng đen thui, bảo mặc vào.
Thấy chàng ta lúc này cũng đang choàng áo màu đen nên tôi lắp bắp: "Thái… thái tử à, chàng muốn thiếp cùng đi hành thích ai sao? Là quan mấy phẩm vậy?"
Chàng ta giựt lấy thanh kiếm trong tay tôi, ném ngược trở vào trong: "Nàng đem kiếm theo làm gì?"
Đang chưa hiểu chuyện gì thì bị chàng ta tóm lấy tay lôi đi, mỗi khi thấy bọn lính tuần tra thì phải trốn chui trốn lủi. Cuối cùng, chúng tôi đến trước một bức tường thành, dưới chân tường chẳng hiểu sao có sẵn một cái lỗ hổng đủ để một người chui qua.
Lương Hữu Thuần nằm bẹp người xuống, nhìn động tác của chàng ta rất thuần thục, cứ như được rèn luyện vậy, chàng ta đã sang bên kia bờ tường rồi mà tôi vẫn đang ngây ngốc chẳng hiểu sự tình.
Chàng ta cất tiếng gọi, hối thúc tôi mau chui sang. Cái tên này làm sao thế không biết, lúc trước còn bảo tôi đào ngạch tường làm mất mặt phu quân mà, giờ chắc chẳng còn mặt mà mất nữa nhỉ. Tiếp theo, chàng ta bế tôi đặt lên lưng ngựa, sau đó cũng nhảy lên luôn.
Đi một hồi thì đến bờ sông, khung cảnh vắng lặng như tờ, nghe rõ cả tiếng côn trùng tấu nhạc, tôi thấy chân mình đã bắt đầu run rẩy, Lương Hữu Thuần nửa đêm nửa hôm đem tôi đến đây không phải để g.i.ế.c người diệt khẩu đấy chứ, chàng ta lẽ nào là muốn trả thù cho huynh trưởng. Không được, tôi không thể c.h.ế.t oan ức thế này, định mở miệng thương lượng thì bỗng đâu Ngụy Vĩnh Lạc xuất hiện, trên tay hắn còn cầm cả đèn lồng.
Lương Hữu Thuần xuống ngựa, hỏi: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"
"Bẩm thái tử điện hạ, đã chuẩn bị xong cả rồi."
Hắn nói xong thì chỉ tay về phía mé sông, lúc này tôi mới để ý, cạnh mé sông có một chiếc thuyền nhỏ, hắn trao đèn lồng lại cho Lương Hữu Thuần rồi rảo bước đi rất nhanh.
Chàng ta nhìn lên, giục: "Nàng còn không xuống."
Chân tôi vừa chạm đất đã bị kéo lôi đi. Lương Hữu Thuần xuống thuyền trước rồi đưa tay đỡ tôi xuống sau, thuyền bị động, dập dềnh làm tôi mất thăng bằng ngã nhào vào người chàng ta, tôi xấu hổ vội đẩy ra rồi kiếm chỗ ngồi.
Chàng ta lúc này cũng vừa ngồi xuống, hai tay khẽ khua mái chèo, con thuyền cứ thế từ từ trôi ra giữa sông. Đêm thanh cảnh vắng, ánh trăng trong vắt soi bóng xuống mặt sông lấp loáng, tôi lén ngước nhìn thì thấy chàng ta cũng đang nhìn mình rồi đột nhiên ngưng tay, không chèo nữa.
Lương Hữu Thuần đưa cho tôi một chiếc hộp, bảo mở ra, bên trong là những kim và chỉ, tôi nheo mắt ra chiều không hiểu.
"Không phải nàng muốn xâu kim để cầu nguyện với Chức nữ sao? Mau xâu đi."
Tôi bị chàng ta giục nên vội cúi xuống cạnh bên đèn lồng và chăm chú xâu, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng xâu xong mớ kim chỉ ấy, tới thời khắc viết lời nguyện thì Lương Hữu Thuần mới phát hiện ra trên thuyền không có giấy bút, thế là tôi chỉ đành chắp tay tự cầu trong lòng vậy.