Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 44: Thỏa Ước Nguyện Cho Nàng - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:29
Sau đó, chàng ta thổi tắt đèn, rồi đưa cho tôi một chiếc hộp khác, bên trong là những chiếc bánh xinh xinh, lại giục: "Nàng mau lấy một cái và ăn đi."
Lương ma vương này thật là keo kiệt, cho ăn có một cái thôi ư? Tôi lấy một cái rồi đưa lên miệng, Lương Hữu Thuần với tay kéo lại, bảo: "Không phải ăn thế này, phải bẻ ra."
Tôi đần cả người, có ăn thôi mà cũng phiền toái thế, đưa tay bẻ đôi chiếc bánh, bên trong có một tờ giấy màu đỏ, tôi lại ngây ngốc nhìn. Chàng ta lúc này cười thật dịu dàng, như đoán được thắc mắc trong tôi nên chậm rãi giải thích: "Ngày thất tịch, người ta sẽ làm những chiếc bánh này, trong mỗi chiếc bánh sẽ giấu một cây kim hoặc một đồng xu hoặc là một tờ giấy đỏ, nữ nhân nào chọn trúng chiếc bánh có cây kim thì sẽ được trở nên khéo léo, nếu là đồng xu thì sẽ trở nên giàu có, còn nếu là giấy đỏ thì sẽ có một tình yêu đẹp và hôn nhân hạnh phúc."
Nghe chàng ta nói vậy, tôi cũng tò mò thật, không biết nếu chọn thêm lần nữa thì có đúng vậy không, thế là, nhanh như chớp, tôi lao đến lấy thêm một cái bẻ đôi ra, thấy cũng là giấy đỏ.
Lương Hữu Thuần trợn mắt nhìn tôi: "Nàng đang làm gì vậy?"
Tôi lại tiếp tục lấy thêm cái nữa, rồi cái nữa, cái nào cũng là giấy đỏ. Chàng ta lúc này cũng lao tới ôm lấy hộp bánh giằng co với tôi, giật qua giật lại cuối cùng cả hai rơi tõm xuống nước.
Lương Hữu Thuần bơi tới tóm lấy tôi rồi đẩy lên thuyền, bản thân cũng lên ngay sau đó, cả hai đều ướt loi ngoi lói ngói.
"Hơ… thái tử gia, tất cả chỗ bánh đó đều là giấy đỏ, chàng lừa ai chứ?"
Lương Hữu Thuần mặt dày, thản nhiên đáp: "Vậy thì đã sao? Trong cung kẻ hầu người hạ có thừa, nàng cũng không cần cầu khéo léo, còn về tiền bạc, của cải nàng muốn bao nhiêu ta có thể cho nàng bấy nhiêu, thế nên không cần phải bỏ hai thứ đó vào."
Tôi cũng chẳng vừa, gân cổ lên hỏi: "Vậy là một tình yêu đẹp và hôn nhân hạnh phúc thì chàng không thể cho thiếp sao?"
Chàng ta nhìn tôi, khẳng định: "Bổn thái tử đương nhiên có thể cho nàng…"
Đoạn, lại quay sang chỗ khác, lẩm bẩm: "Nữ nhân này, chẳng hiểu phong tình là gì."
Tôi ngồi ngay ngắn lại, nhìn chàng ta, mai mỉa: "Thái tử gia sau này còn có tam cung lục viện, đương nhiên là hiểu phong tình hơn thiếp rồi."
Lương Hữu Thuần quay ngoắt lại: "Ai bảo nàng là ta sẽ có tam cung lục viện?"
"Sau này lúc chàng làm hoàng đế thì cũng có thôi mà, nóng lòng gì chứ?"
Chàng ta chẳng nói chẳng rằng, quẳng mái chèo sang phía tôi, bảo tôi phải chèo thuyền trở vào. Cái tên ma vương này cũng thật là, chèo thì chèo, chẳng phải chỉ là chèo thuyền thôi sao, có gì to tát đâu chứ.
Tôi cầm lấy và ra sức chèo, nhưng chẳng hiểu sao chiếc thuyền cứ quay vòng vòng, chẳng tiến lên được tẹo nào, đến là chóng cả mặt. Cuối cùng, Lương Hữu Thuần phải lấy lại mái chèo. Thuyền vừa cập bờ thì chàng ta đưa cho tôi một chiếc trâm ngọc.
"Chiếc trâm này chẳng phải ban nãy hoàng hậu tặng cho Thiên Tằm sao? Chàng lấy trộm của muội ấy à?"
Chàng ta nhìn tôi, mắng: "Nàng không biết phu quân mình là ai à? Ta mà còn phải đi trộm sao? Nếu nàng thích, ta có thể cho nàng nhiều hơn thế."
Tôi cười hì hì, xoa dịu: "Đúng, đúng, thái tử điện hạ lắm tiền nhiều của, sao phải trộm chứ, là thiếp kích động quá rồi, đa tạ chàng."
"Lật mặt cũng nhanh thật, nhưng mà… nàng không có gì muốn đưa cho ta sao?"
Lương Hữu Thuần đang nói thì bỗng dưng lại ngập ngừng, tôi nhìn chàng ta lắc đầu: "Không có, thiếp thì có gì để đưa cho chàng chứ?"
Chàng ta lại hỏi một lần nữa: "Thật là không có?"
Tôi cũng ngạc nhiên đáp lại: "Không có mà."
Mặt mày Lương Hữu Thuần đột nhiên tối sầm xuống, quay người nhảy phắt lên bờ, sau đó lên ngựa dong thẳng, đến khi chàng ta mất hút tôi mới như tỉnh mộng, cái con người này chắc lại phát bệnh nữa rồi đây.
Vén áo định leo lên thì Ngụy Vĩnh Lạc bỗng đâu chạy đến, đưa tay đỡ tôi. Tôi quay sang hắn: "Ngụy tướng quân, thái tử này bị làm sao thế? Ban nãy rời cung cứ phải trốn chui trốn nhủi vậy?"
Hắn cúi đầu, đáp: "Bẩm thái tử phi, thái tử điện hạ vì muốn đưa người ra ngoài nhưng lại ngại người khác bàn tán nên mới phải như vậy."
"Chàng ta mà cũng sợ người bàn tán sao?"
Ngụy Vĩnh Lạc khẽ gật đầu, tiếp: "Bẩm thái tử phi, phàm là người trong hoàng thất, nhất cử nhất động đều phải chú ý, huống hồ là thái tử điện hạ."
"Nhưng tại sao chàng ta đột nhiên lại nổi giận vậy chứ? Ta làm gì sai sao?"
Hắn lắc đầu: "Chuyện này mạc tướng cũng không biết."
Rồi hắn dắt ở đâu ra hai con ngựa, cùng tôi quay trở về. Vừa chui lọt vào trong thì trời đột nhiên đổ mưa ngâu, ánh trăng cũng đã bị làn mây đen che khuất tự lúc nào.
Tôi bất giác lên tiếng: "Ngụy tướng quân, Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau rồi, nàng ấy đang khóc vì vui mừng đấy."
Ngụy Vĩnh Lạc khẽ gật đầu, không đáp. Hắn đưa tôi về tới Bảo Ngọc Cung thì nhanh chóng rời đi. Tôi lại phải leo lên cửa sổ để vào trong, nhanh chóng đem cây trâm ngọc cất vào chiếc hộp rồi thay y phục đi ngủ, suốt cả quãng đường về lạnh muốn run người, giờ được nép vào chiếc chăn thật là ấm áp quá đi.