Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 48: Thái Tử Chất Vấn - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:29
Tôi để ý thấy sắc mặt của hoàng quý phi và Y phi đều không tốt lắm. Người ta lên tới ngôi hoàng hậu cũng đâu phải đơn giản, họ đúng là không biết lượng sức mình, chọc vào bà ấy làm gì chứ, giờ nói cũng không ra được lời nào nữa rồi.
Nhưng hoàng hậu lôi tôi vào giả dụ làm gì không biết, những cặp mắt của dàn hậu cung cứ chăm chăm nhìn vào tôi. Đang muốn tìm cớ rời đi thì may mắn thay Cửu Nhật xuất hiện.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương, các vị nương nương."
Hoàng hậu nhìn Cửu Nhật, cười: "Đây chẳng phải Cửu hoàng tử của Hạ quốc sao? Đúng là tướng mạo phi phàm, thật là xuất chúng."
Huynh ấy ngẩng đầu lên, đáp: "Đa tạ hoàng hậu nương nương, nương nương, thần có chuyện cần tìm thái tử phi."
"Được rồi, hoàng thượng mong Cửu hoàng tử đến cũng là để thái tử phi nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà, thái tử phi, con đi với Cửu hoàng tử đi."
Nghe thế, tôi mừng quá, vâng dạ rồi theo Cửu Nhật rời đi, suốt dọc đường tôi cứ tủm tỉm cười. Cửu Nhật nhìn tôi: "Muội có chuyện gì vui mà cười mãi vậy?"
Tôi chạy lên trước mặt Cửu Nhật, vừa đi lùi, đáp: "Sao muội không biết là Cửu hoàng tử có sức hút với các cô nương đến thế nhỉ?"
Huynh ấy khẽ nhíu mày ra chiều không hiểu, tôi lại tiếp: "Ban nãy lúc huynh xuất hiện, các công chúa và phi tử của hoàng thượng đều nhìn huynh không chớp mắt, Cửu ca xem ra là bị sao Đào Hoa chiếu rồi."
Cửu Nhật giơ cây quạt lên, gõ cho tôi một cái: "Đầu đất nhà muội mà cũng nhìn được tâm tư người khác sao?"
Tôi đưa tay xoa đầu, đau c.h.ế.t đi được, lui thêm một bước thì bỗng đâu dưới giày có viên sỏi, thế là tôi trượt ngã cả người ra phía sau, cũng may là Cửu Nhật nhanh tay đỡ được. Ánh mặt trời phía trên rọi xuống mái tóc lấp lánh, gương mặt huynh ấy như sáng bừng lên, tôi buột miệng: "Cửu ca đẹp thật."
Cửu Nhật nghe xong, từ từ hạ xuống rồi buông tay, thế là rất nhẹ nhàng, cả người tôi nằm luôn dưới đất, còn huynh ấy thì ngẩng lên, sửa sang y phục, điệu bộ rất ung dung: "Muội còn không mau đứng lên."
"Huynh phải đỡ muội lên, không thì muội cứ nằm vạ ở đây."
"Được, vậy muội cứ ở đây đi."
Dứt lời thì Cửu Nhật liền bước đi, tôi vươn tay túm chân huynh ấy lại, huynh ấy cúi xuống nhìn bất lực, tôi thì khoái chí phá lên cười. Bỗng huynh ấy nhìn lên, gọi khẽ: "Hoàng thượng."
Tôi nghe hai chữ "hoàng thượng" thì vội vàng buông tay, bật dậy, nhìn ngang ngó dọc chẳng thấy hoàng thượng mà chỉ thấy mỗi Khuynh Thành công chúa đang bước đến, chắc là dàn hậu cung dạo Ngự Hoa Viên đã tản ra rồi.
Khuynh Thành thấy chúng tôi thì mỉm cười: "Thái tử phi, Cửu hoàng tử."
Cửu Nhật khẽ cúi đầu đáp lễ, tôi vẫn còn xấu hổ chuyện lúc nãy, vội lên tiếng: "Khuynh Thành công chúa, công chúa đang về cung sao?"
Nàng ấy e lệ: "Vâng, muội còn tưởng thái tử phi đã về rồi."
"Ta bị ngã, nên mới… thật ngại quá."
Khuynh Thành đưa tay lên miệng, cười khẽ: "Cửu hoàng tử và thái tử phi tình cảm thật tốt, không giống như các đôi huynh muội hoàng thất khác."
Tôi ngạc nhiên: "Các huynh muội trong hoàng thất ta tình cảm không tốt sao?"
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, theo lời Khuynh Thành thì thái tử trước giờ lạnh lùng, tam hoàng tử Lương Minh thì suốt ngày chỉ chơi bời lêu lỏng bên ngoài, trêu hoa ghẹo nguyệt, tứ hoàng tử Lương Tịch từ nhỏ đã tập trung luyện võ, ôn văn, sau này lớn lên giữ chức đại nguyên soái thì cũng chẳng còn thời gian đâu mà nhớ tới các tỷ muội nữa.
Còn các công chúa thì chịu ảnh hưởng từ mẫu thân mình nên vốn dĩ từ nhỏ đã đề phòng, ghanh đua nhau rồi, trong hoàng cung này vốn không tồn tại thứ tình cảm thuần khiết đó.
Tôi nghe mà cũng buồn theo, lén nhìn sang phải, Cửu Nhật vẫn đang ung dung bước đi, mặt chẳng có chút biểu cảm gì, nhìn sang bên trái, thì thấy trên gương mặt Khuynh Thành cũng không có biểu tình gì, hóa ra chỉ có mình tôi thấy buồn à.
Nàng ấy lại tiếp: "Thái tử phi, ban nãy Y phi có hơi quá lời, người đừng để trong lòng."
Tôi cười, xua tay: "Không có, không có, Y phi cũng vì thẳng tính nên mới nói thế thôi, ta hiểu mà."
Khuynh Thành cũng mỉm cười, đáp: "Vậy thì tốt quá rồi."