Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 49: Tiểu Hắc - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:29
Đến ngã rẽ, Khuynh Thành từ biệt ra về, nhìn theo dáng người mảnh mai ấy khuất dần, tôi cảm thán: "Khuynh Thành này là tiên sa mắc đọa sao?"
"Sao muội biết công chúa là tiên sa?"
Tôi quay lại, háo hức: "Vì nàng ấy rất đẹp, muội trước nay chưa thấy nữ tử nào đẹp và mong manh đến vậy, Cửu ca, nàng ấy có phải là tiên không?"
"Ta làm sao biết được."
Cửu Nhật nói xong thì bước đi rất nhanh, tôi mau mau chạy theo, hỏi dồn nhưng huynh ấy cứ nhất quyết bảo là không biết gì hết. Tới nơi, tôi đem chuyện hoàng thượng nói với mình kể hết cho Cửu Nhật, còn có chuyện tôi dựng lên xuất thân của Cửu Nhật để lừa Lương Hữu Thuần nữa, dặn huynh ấy ghi nhớ để lỡ Lương ma vương hỏi đến còn biết mà trả lời.
Thấy bản thân mình càng lo lắng, nghiêm trọng truyền đạt bao nhiêu thì xem ra Cửu Nhật càng lơ là, nhàn tản bấy nhiêu, cứ cầm cây quạt, quạt qua quạt lại, chốc chốc lại rót trà ra uống. Tôi chồm sang, giữ chặt chén trà, hỏi: "Cửu hoàng tử, huynh có đang nghe muội nói không vậy?"
Cửu Nhật ung dung: "Vẫn đang nghe."
Tôi lùi lại, ngồi xuống ghế, rồi bỗng dưng nhớ ra, nhảy dựng lên: "Không xong rồi, Lăng vương gia giờ đang ở Hạ quốc, lỡ như ông ta điều tra ra thân phận của chúng ta rồi báo cho thái tử thì biết làm sao đây?"
Huynh ấy cười mỉm, đặt chén trà xuống bàn: "Muội yên tâm, chuyện này bại lộ xem như cả Hạ quốc…"
Cửu Nhật gấp chiếc quạt lại, đưa ngang cổ, rồi tiếp: "Trên dưới Hạ quốc không vì mạng của chúng ta thì cũng vì mạng của họ mà giữ kín chuyện này."
Nghe xong thì tôi thở phào, có Cửu Nhật bên cạnh thật là tốt, cảm giác có chỗ để mà nương tựa. Đang uống chưa hết chén trà thì từ ngoài cửa truyền báo Cao quốc sư đến.
"Là Cao Đào, Cao tiên sinh sao? Ngài ấy đến tìm huynh làm gì?"
Huynh ấy chưa kịp trả lời thì Cao Đào bước vào, bộ dạng nho nhã: "Thần tham kiến thái tử phi, Cửu hoàng tử."
Cửu Nhật quay sang bảo tôi: "Muội về cung trước đi."
"À, được, Cửu ca, Cao tiên sinh, cáo từ."
Bước được mấy bước tôi lại quay đầu, thật là lạ, Cửu Nhật mới đến mà lại quen với Cao Đào rồi hay sao, nhìn hai người họ giống như đã biết nhau từ trước thì phải.
Về đến Bảo Ngọc Cung, tôi bảo Tiểu Bạch Nhi theo cùng ra hồ cho cá ăn, mấy con cá này cũng có võ công hay sao ấy, chúng ăn thôi không nói còn búng mình lên khỏi mặt nước, nhảy qua nhảy lại trước mắt, Tiểu Bạch Nhi thấy thế thì hò lên thích thú.
Bỗng cái con mèo ngao hôm trước xuất hiện, con cá màu vàng vừa búng bay lên chưa kịp đáp xuống thì bị nó lao tới, cắp ngang thân, cả mèo cả cá rơi tùm xuống nước.
Ấy thế mà con mèo lại bơi được rồi nhảy lên bờ, miệng nó vẫn ngậm chặt con cá, con mèo này chắc không phải là biết khinh công chứ. Tôi và Tiểu Bạch Nhi lao theo, quyết tâm giải cứu con cá, chúng tôi chạy loạn cả lên mà vẫn không bắt được, cuối cùng bị mất dấu.
Đang tức giận thì nó lại xuất hiện, cái lưỡi chép chép ra chiều ngon miệng lắm, rồi đứng ngạo nghễ l.i.ế.m lông, trời ạ, cái bộ dạng này sao cứ thấy quen quen, giống tên nào đó không biết.
Tôi nhắm thẳng hướng nó lao đến, nghe một tiếng "méo", thế là tóm được. Tôi nhìn nó cười hắc hắc, được lắm mèo con, vua không nói chơi, bổn công chúa cũng không nói chơi, hôm nay ta sẽ cắt trụi lông của ngươi.
Thấy tay tôi cầm kéo run run, Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào đều van xin tôi tha cho con mèo, cuối cùng để cảnh cáo nó, tôi chỉ cắt cùn một khoảng lông trên đỉnh đầu rồi thả cho đi.