Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 50: Tiểu Hắc - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:29
Trưa hôm sau, đang ở chỗ của Thủy Vân tập tành đánh cờ thì Lương Minh và Ngụy Vĩnh Lạc đến, vừa vào cửa, Lương Minh đã chào đon đả: "Tiểu đệ tham kiến nhị vị tẩu tẩu."
Tôi tròn mắt nhìn, Thủy Vân cũng bước lên, vẻ ngạc nhiên không kém: "Tam hoàng tử, Ngụy tướng quân, không biết hai vị đến đây có việc gì?"
Lương Minh cười tít cả mắt: "Là thái tử huynh sai đệ cùng Ngụy tướng quân đến mời thái tử phi về cung có chuyện gấp."
Nhìn bộ dạng này của Lương Minh, hẳn là không có chuyện gì tốt. Đi đến bậc cửa, tôi dừng lại: "Tam hoàng tử, việc gấp là gì vậy? Ngài có thể nói cho ta biết sơ khởi không?"
Hắn cười: "Thái tử phi, hôm qua có phải con mèo đen ấy lại đến chỗ tẩu không?"
"Đúng vậy."
"Vậy là tẩu đã vặt lông nó sao?"
Tôi ấp úng: "Đúng, à không, ta chỉ là cắt một nhúm lông của nó thôi mà."
Hắn cười hí hí, ghé tai nói nhỏ: "Thái tử phi, nó chính là bảo bối của thái tử đó."
Tôi đứng chôn chân một chỗ, không bước thêm bước nào nữa, Lương Minh túm lấy tay tôi kéo vào, tôi đưa tay còn lại bấu chặt vào cửa, trì lại. Lương Minh này cũng thật kiên trì, hắn bảo Ngụy Vĩnh Lạc giúp hắn cầm một tay, còn hắn thì tẩn mẫn gỡ từng ngón, từng ngón ra rồi cả hai tên tống tôi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Nghe văng vẳng tiếng hắn nói với Ngụy Vĩnh Lạc: "Thế là xong nhiệm vụ, ta đến chỗ Trương thiếu phó đây."
Lương Hữu Thuần đang ngồi cạnh bàn, con mèo thì nằm trong lòng chàng ta, thấy tôi vào, chàng ta đưa tay gõ xuống bàn ra hiệu bảo tôi bước đến.
"Thiếp không biết nó là mèo của thái tử nuôi."
Chàng ta nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên: "Cũng may là nàng không biết, nếu nàng biết thì chỉ sợ lúc này nó không còn miếng lông nào nữa."
Tôi im lặng không nói. Chàng ta dịu giọng: "Dạo gần đây, Tiểu Hắc rất hay tới chỗ nàng, ta nghĩ là nó thích nàng, vậy nên sau này cứ để nàng nuôi nó."
Lương ma vương này không phải là tới hỏi tội tôi ư.
"Nó tên là Tiểu Hắc à, tên thật giống với nó, thiếp thấy là nó thích cái hồ cá kia nên mới tới chứ không phải vì thích thiếp đâu."
Chàng ta đứng lên, bế Tiểu Hắc đặt vào lòng tôi, mặt cúi xuống nhìn, hỏi: "Vậy còn nàng thì sao? Nàng thích ai?"
"Thiếp... để thiếp bảo Tiểu Đào cho Tiểu Hắc ăn, hình như nó đói rồi."
Tôi đứng lên, gọi Tiểu Đào vào rồi giao Tiểu Hắc cho con bé bế đi, đoạn quay phắt lại, đáp: "Thiếp thích Thanh lương đệ."
Lương Hữu Thuần đần mặt ra: "Nàng thích Thanh lương đệ?"
"Đúng vậy, nàng ấy xinh đẹp mỹ miều, ôn nhu như nước lại còn rất là khéo léo nữa, nếu không phải vì chàng đến đây thì thiếp vẫn đang ở chỗ nàng ấy."
Mặt mày chàng ta lúc này tối om, "hừ" một tiếng rồi bước đi thẳng, tôi rướn cổ nói với theo: "Thần thiếp cung tiễn thái tử, thái tử đi thong thả."
Cuộc sống trong hoàng cung lại cứ thế tiếp diễn, nhưng tôi không còn cảm thấy buồn chán nữa, có Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào kế bên trò chuyện, thêm con Tiểu Hắc tối ngày rình bắt cá.
Mỗi lần cho cá ăn thì Tiểu Bạch Nhi phải tìm bắt nó trước, lấy khăn bọc hết chân, quấn luôn người nó lại, cho nằm một chỗ, nó không ngo ngoe, nhúc nhích gì được, nhìn cứ như thể hài tử trong nôi vậy.
Rảnh rỗi, tôi lân la học nấu ăn, có hôm bất cẩn xém chút thiêu rụi luôn nhà bếp, Lương Hữu Thuần sau khi hay tin, căn dặn đám người hầu không được để tôi bén gót đến đó nữa.
Cuối cùng, tôi lại lôi chiếc chăn ra, tiếp tục thêu, phần hoa đã hoàn thành hết, chỉ còn mỗi thân xanh là chưa thêu tới thôi, nhanh thật ấy, mỗi ngày một chút thế mà cũng gần xong rồi.
Ngồi một chỗ riết cũng chán, tôi xách kiếm sang chỗ Cửu Nhật rủ huynh ấy tới vườn đào tập luyện, theo lời Tiểu Đào nói thì Lương Tịch dạo này hay ở lại quân doanh, không có về cung.
Cửu Nhật và tôi vừa chuẩn bị đi thì Cao Đào tìm đến, lại bảo có chuyện muốn nói với huynh ấy, tôi bắt ghế ngồi ngay ngắn chờ đợi, bỗng thấy hai đôi mắt nhìn mình cùng một lúc. Cuối cùng, Cửu ca yêu quý lại bảo tôi cứ đến vườn đào chờ huynh ấy trước, huynh ấy biết chỗ rồi nên sẽ tới ngay.
Tôi đi còn ngoái lại lườm tên Cao Đào một phen, cái bộ dạng liễu yếu đào tơ, cầm quạt phe phẩy kia của hắn thật khiến người khác khó chịu, ra đến cổng còn cố bắt chước điệu bộ ấy, kiểu lấy quạt che nửa mặt, cúi cúi, nhỏ nhẹ: "Cung tiễn thái tử phi."