Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 80: Bị Thái Tử Làm Khó - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:30
Con bé Tiểu Bạch Nhi đang bận rộn chuẩn bị nước tắm, thấy tôi về thì hớn hở: "Tỷ tỷ về rồi, Cửu hoàng tử không đi cùng tỷ sao?"
Tôi gác chân lên ghế, với tay lấy ấm trà rót nước, không nhìn lại nó, đáp: "Huynh ấy về nghỉ ngơi rồi."
Cái ấm nước trà chẳng hiểu thế nào mà rót mãi không ra, tôi đang căng thẳng lại càng thêm căng thẳng, bực bội đưa nó lên cao, ngửa mặt, há miệng.
Mới uống được một ngụm thì nghe tiếng Tiểu Bạch Nhi lắp bắp: "Thái... thái tử."
Giật mình cúi xuống, quay sang thì thấy Lương Hữu Thuần không biết đến từ bao giờ, đứng ngay cạnh bàn, sát bên tôi, kết quả của sự ngạc nhiên kết hợp với sự sợ hãi là tôi phun luôn ngụm trà vào người chàng ta.
Lương Hữu Thuần đứng trơ như đồng. Trời ạ, bản thân tôi đang làm gì thế này, tôi nhảy phắt xuống, lùi lại phía Tiểu Bạch Nhi, hai chúng tôi nắm tay nhau run cầm cập, con bé này còn run hơn cả tôi, mặt nó xanh mét không còn giọt m.á.u nào.
Chàng ta nhìn tôi, cất tiếng: "Nàng còn không mau giúp bổn thái tử tắm rửa, đứng đó làm gì?"
"Tắm… tắm rửa sao? Thái… thái tử, chàng tắm ở đây sao?"
Tôi vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Bạch Nhi không buông, ngạc nhiên quá thành ra lắp bắp. Lương Hữu Thuần nhướn mày như hỏi tôi có ý kiến gì sao.
Thế là, tôi và Tiểu Bạch Nhi hối hả chạy lại đưa chàng ta vào trong, bốn tay nhanh nhảu cởi y phục ngoài của chàng ta ra. Lương Hữu Thuần bảo Tiểu Bạch Nhi mang y phục bẩn đến điện thái tử đổi một bộ y phục mới về đây.
Con bé nghe lệnh xong, vâng dạ một tiếng thì loáng cái đã chẳng thấy đâu, tôi cũng nghiêm trang đứng chờ Lương Hữu Thuần hạ lệnh. Chàng ta nhìn tôi, đôi chân mày khẽ chau lại: "Nàng còn không mau hầu hạ ta tắm rửa."
Tôi tròn mắt nhìn chàng ta, lắp bắp: "Hầu… hạ sao? Thái tử… thiếp... thiếp làm gì bây giờ?"
Chàng ta nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, hạ giọng: "Cởi."
Cởi ư, trên người chàng ta chỉ còn mỗi một bộ đồ lụa mỏng, tôi ái ngại: "Thái tử, phải cởi nữa sao?"
Chàng ghé sát gần mặt tôi, cất giọng trầm trầm: "Lúc nàng tắm cứ để y phục như thế à?"
Một luồng gió ấm phả vào tai tôi khiến cho da sởn hết cả lên, cái vẻ vô lại này y hệt như khi mới gặp. Cởi thì cởi, lúc ở bên sông tôi cũng cởi y phục chàng ta để băng bó vết thương đấy thôi.
Lấy hết can đảm, cuối cùng cũng cởi được áo chàng ta ra, phải công nhận là Lương Hữu Thuần có làn da còn trắng hơn cả tôi, cũng không hiểu sao lúc này mà mình còn tâm trạng để ý đến chuyện đó.
Áo đã cởi xong, tôi nhăn nhó nhìn Lương Hữu Thuần, gương mặt chàng ta vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Tôi cố gắng canh khoảng cách từ chỗ mình đến chỗ chàng ta, đánh liều nhắm mắt, tay vươn ra tìm kiếm. Quái lạ, khoảng cách canh ban nãy rất ngắn, ngỡ đưa tay ra là có thể chạm được, thế mà sao bây giờ tay tôi cứ khua vào khoảng không vậy nhỉ.
Đột nhiên, tay tôi bị nắm lấy rồi giật mạnh khiến cả người ngã nhào về phía trước, tôi hốt hoảng mở mắt, lúc này, hai gương mặt chỉ cách nhau đúng một gang bàn tay.