Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 82: Tuần Du Phương Nam - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:30
Mùa hè năm đó, hoàng thượng cùng hoàng hậu xuống phía nam tuần du, đương nhiên là tôi và các hoàng tử, công chúa, quận chúa cũng được đi theo, còn có thêm mấy vị phi tần. Chỉ hoàng thượng và các nữ nhân là được ngồi xe ngựa, nam nhân thì cưỡi ngựa.
Đêm qua, tôi háo hức đến không ngủ được, thế là sáng sớm vừa lên xe đã ngủ đến quên trời quên đất, lúc tỉnh lại hỏi Tiểu Bạch Nhi và Thủy Vân thì mới biết đã đi được một đoạn khá xa.
Vén rèm trông ra bên ngoài, thấy Lương Hữu Thuần đang cưỡi ngựa đi sát bên cạnh, chàng ta thấy tôi vừa ló đầu ra thì nháy mắt đưa tình, tôi sởn cả người, vội rúc đầu vào đổi chỗ cho Thủy Vân, nàng ấy hay thật, cứ ngồi im thin thít.
Ngồi chán chê một hồi, lại ló đầu ra nhìn, thấy dáng người đi bên cạnh rất quen thuộc, tôi reo lên: "Cửu ca, Cửu ca cũng cùng đi sao?"
Cửu Nhật nhìn tôi gật đầu, cười: "Đúng vậy."
"Cửu ca, phương nam sông nước rất nhiều, đến đó, huynh dạy muội chèo thuyền nhé."
Huynh ấy nhìn tôi, châm chọc: "Muội bơi rất giỏi mà, học chèo thuyền làm gì?"
"Muội cũng đâu thể nào bơi qua sông được chứ, lúc trước..."
Cửu Nhật dò hỏi: "Lúc trước làm sao?"
Suýt nữa thì vuột miệng nói ra chuyện mình bị Thanh Hoa dìm nước. Tôi lắc đầu: "Không sao, Cửu ca, muội nghe nói ánh trăng phương nam đẹp lắm, đến đó chúng ta cùng lên mái nhà ngắm trăng nhé."
"Được."
Nghe xong, tôi rất hài lòng, lại chui tọt trở vào, Thủy Vân lúc này ngủ rồi, nàng ấy tựa đầu vào vai Tiểu Xảo, Tiểu Bạch Nhi thì hai mắt vẫn tròn vo, xem ra con bé rất thích được đi chơi thế này.
Tôi nói nhỏ: "Đến đó, ta và muội lén ra ngoài chơi nhé."
Nó nhìn tôi, gật đầu lia lịa, mắt sáng hẳn lên. Chúng tôi cứ ngày thì đi đêm thì dừng lại nghỉ ngơi, quan huyện các chỗ đều sắp xếp nơi ăn chốn ở rất chu đáo, đến ngựa cũng được hầu hạ ăn uống, chải lông.
Đi suốt mấy ngày liền thì đến phương nam, ở đây mát hơn kinh thành rất nhiều, cảm nhận hơi gió vừa lùa qua rèm là tôi biết đã đến nơi.
Chúng tôi vào ở trong trang viên rộng lớn nằm bên cạnh một con sông, nghe đâu trang viên này được tiên đế làm để tưởng nhớ vị hoàng hậu đến từ vùng sông nước phương nam.
Xem ra tiên đế và hoàng thượng đều là những người có tình có nghĩa với thê tử đấy chứ, còn tên Lương ma vương kia không biết như thế nào thôi. Vì trời đã tối và mọi người đều mệt nên sau bữa ăn, chúng tôi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Hôm sau, tôi rủ Tiểu Bạch Nhi ra ngoài chơi, trái với suy nghĩ của tôi, ngoài đường không hề sầm uất, nhộn nhịp kẻ mua người bán như kinh thành, chỉ lác đác vài cửa hiệu mở cửa, dăm ba kẻ bán hàng rong, những con người gầy gò, đen nhẻm ngồi co quắp cạnh vệ đường xin ăn.
Chúng tôi ghé vào mua ít kẹo hồ lô, Tiểu Bạch Nhi vừa lôi túi bạc ra định trả tiền thì bỗng một tên không biết từ đâu nhảy đến, giật lấy túi bạc rồi chạy như bay.
Tôi vội vàng đuổi theo, hắn chạy qua hết mấy dãy nhà, cuối cùng leo luôn lên mái nhà, tôi cũng lao theo, tiện tay phóng luôn cây kẹo hồ lô vào hắn, hắn ta chới với ngã nhào, may thay tôi đến kịp lúc, tóm lấy hắn rồi phóng thẳng xuống đất.
Tiểu Bạch Nhi la hét dữ quá nên kinh động cả đám lính tuần, lúc này chúng cũng vừa đến, thấy ba kẻ đôi co ồn ào thì dẫn hết về huyện nha.
Thật là hay ho, chúng tôi vừa bị đưa đến cổng thì thấy hoàng thượng, hoàng hậu và Lương Hữu Thuần đều đứng ở đấy, tôi reo lên: "Phụ hoàng."
Lão quan huyện béo ú đang khúm núm đứng cạnh và mấy tên lính nghe tôi gọi thì trố mắt ra nhìn.
"Thái tử phi sao lại ở đây? Rồi bọn lính đang áp giải con là sao nữa?"
Bọn lính nghe thế thì vội buông tôi và Tiểu Bạch Nhi ra, tôi đưa tay giựt lại cái túi, đáp: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần ra ngoài mua kẹo hồ lô, nhưng giữa đường thì bị tên này lấy mất túi tiền, nhi thần đuổi theo hắn, rồi… rồi bị đưa đến đây."
Hoàng thượng quay sang lão quan huyện đang run như phát sốt, hỏi: "Thanh thiên bạch nhật mà lại có trộm cướp hoành hành, khanh thân là tri huyện, quản lý như thế này sao?"
Lão bối rối: "Bẩm hoàng thượng, có lẽ là dân chúng đói quá nên làm liều, vô tình lại trúng thái tử phi đây."
Hoàng thượng trợn mắt, hỏi: "Đói quá?"
Tôi được thể bồi thêm: "Bẩm phụ hoàng, đúng đấy ạ, ban nãy nhi thần thấy trên đường rất là nhiều ăn mày, ai cũng ốm nheo ốm nhách, trông thảm lắm ạ."
"Chuyện này là thế nào?"
Hoàng thượng quát làm lão quan càng thêm khúm núm, đáp: "Bẩm hoàng thượng, là trận lũ lụt vừa rồi khiến cho mùa màng thất bát, dân chúng trong vùng lâm vào cảnh nợ nần, đói khát."
"Không phải trẫm đã phê chuẩn cứu trợ rồi sao? Số lương thực chuyển về để khanh phân phát cho dân chúng đi đâu hết rồi?"
Lão huyện béo nằm mọp cả người xuống đất, thưa: "Bẩm hoàng thượng, số lương thực đó đã bị một nhóm thổ phỉ cướp gần hết rồi ạ, số còn lại không giải quyết được gì."
Hoàng hậu lúc này lên tiếng: "Chuyện lớn như vậy sao ngươi không bẩm báo lên triều đình?"
Lão quan méo mó: "Bẩm hoàng hậu, hạ thần đã dâng tấu nhiều lần rồi, nhưng triều đình không có phản hồi gì cả?"
Hoàng thượng quay sang Lương Hữu Thuần: "Các tấu chương gần đây đều do thái tử phê duyệt, con giải thích thế nào với trẫm đây?"