Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 87: Gặp Nạn Giữa Đường - 1

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:30

Trời vừa tảng sáng, đoàn tuần du đã khởi hành. Vì hoàng quý phi than bị đau đầu nên Thủy Vân sang ngồi chung xe với bà ta để xoa bóp giúp, vốn dĩ nàng ấy có biết một ít y thuật. 

Nghe Tiểu Bạch Nhi bảo hôm qua là Cửu Nhật đưa tôi về, chẳng hiểu thế nào mà tôi lại ngủ quên trên nóc nhà được nữa. 

Tên quan huyện béo ú khúm núm ra tiễn chúng tôi, xem chừng chắc đứng sẵn đâu từ đêm hôm qua. Nhìn thấy hắn là tôi lại nhớ đến Tiểu Hắc, kiểu tròn tròn, béo béo. Vì biết hoàng hậu không ưa mèo nên tôi cũng chẳng dám mang nó theo, mấy ngày không gặp cũng thấy hơi nhớ. 

Đến ngày thứ ba, khi đi ngang khu chợ thì nghe tiếng rao bán bên ngoài làm tôi ứa nước miếng, quay sang Tiểu Bạch Nhi nói nhỏ: "Ta muốn ăn kẹo hồ lô." 

Tiểu Bạch Nhi cười khổ: "Muội cũng muốn ăn, nhưng làm sao được, chúng ta mà dừng lại là đoàn xe sau cũng phải dừng theo." 

Cả tôi và nó đều nhìn nhau thở dài ảo não, rồi cùng lúc ngã tựa vào thành xe. Một lúc lâu sau, nghe thoang thoảng mùi thơm của kẹo hồ lô, sau đó lại thấy vô số xâu kẹo hồ lô bao quanh mình. Tôi mau mắn há miệng ngậm lấy một viên, ôi ngon không thể tả. 

Đang ăn chưa hết xiên kẹo thì bỗng nhiên có tiếng ngựa hí vang khiến tôi giật b.ắ.n người, hóa ra nãy giờ tôi đang nằm mơ, phía bên ngoài nghe những tiếng hô vang: "Hộ giá, hộ giá." 

Vội vén rèm trông ra, trước mắt tôi là một cảnh hỗn độn, phải có tới hơn mấy mươi tên hắc y nhân vây xung quanh, thân thủ tên nào cũng nhanh nhẹn, đến là hoa mắt. 

Chưa kịp định thần thì nghe đánh soạt một tiếng, lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên thủng từ trên nóc xe xuống, thật là may mắn cho hai thân nữ tử vì chúng tôi mỗi người ngồi một bên, nên giữa xe trống không. 

Tôi và Tiểu Bạch Nhi nhìn nhau, đôi bên khẽ gật đầu rồi cùng lúc tung nóc xe thoát ra ngoài, vừa hay thấy Lương Hữu Thuần và một tên hắc y nhân cũng theo đà đó bay ra xa, đoán chừng ban nãy hai người bọn họ đứng trên nóc xe tôi ngồi mà đánh nhau. 

Phía bên chiếc xe ngựa chở hoàng thượng và hoàng hậu, Ngụy Vĩnh Lạc, Thiên Tằm quận chúa và Lương Tịch đều đang ra sức bảo vệ. Tôi bay xuống đất, nhặt lấy thanh kiếm trên tay một tên đã chết, xem ra lần này là giao đấu thật rồi, không phải kiểu múa mấy trên không với Cửu Nhật nữa. 

Cố gắng tập trung nhớ lại tất cả những gì học được, tôi lao về phía đám hắc y nhân đang tung hoành trên nóc chiếc xe ngựa, những đường kiếm sáng loáng vung ngang vung dọc liên hồi. Phía xa xa, Tiểu Bạch Nhi cũng đang giao đấu với một tên, xem bộ võ công của nó cũng không tồi. 

Vừa nhìn con bé xong thì một ánh kiếm sáng lóa vụt tới, tôi nhanh chóng ngả người né tránh, chiếc trâm cài đầu cứ thế rơi mất hút và nghe tiếng Lương Hữu Thuần la lớn: "Nguyên nhi, cẩn thận." 

Chàng ta dứt lời thì tôi cũng mất đà rơi thẳng xuống đất, lúc này cảm giác mình có duyên với đất hơn là nước, cứ dăm bữa nửa tháng thể nào tôi cũng phải bị ngã. 

Đang chới với thì một cánh tay vòng ngang thắt lưng tôi đỡ lại, hóa ra là Lương Tịch, ngài ấy cứ thế một tay giữ tôi, tay còn lại tiếp tục giao đấu. 

Được một lúc thì Tiểu Bạch Nhi cũng vừa chạy đến, Lương Tịch thấy vậy lập tức buông tay đẩy tôi về phía nó. Thực ra thì tôi và Tiểu Bạch Nhi có dám g.i.ế.c tên nào đâu, chỉ là chống đỡ thế thôi, còn nữa là né tránh. 

Cảnh hỗn loạn diễn ra hồi lâu, những tên cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt. Thiên Tằm quận chúa bị thương, m.á.u thấm ướt cả bờ vai, nhưng hình như muội ấy chẳng để tâm, ánh mắt cứ hướng về phía Lương Tịch, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ban nãy hỗn loạn quá nên tôi chẳng biết đâu là đâu nữa. 

Tôi vội lấy kiếm cắt nhanh vạt áo của mình, chạy đến băng tạm vết thương cho Thiên Tằm, muội ấy quay mặt đi chỗ khác, mặc tôi làm gì thì làm, không hề có chút biểu cảm đau đớn nào. 

Lương Minh ban nãy trốn im ỉm trong xe, giờ mới từ từ bò ra, chân hắn run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, hoàng thượng và hoàng hậu lúc này cũng vừa bước xuống, nhìn thấy hắn thì lắc đầu ngán ngẩm. Các vị phi tần nghe yên ắng hết liền vạch màn trông ra, mặt ai cũng tái mét. 

Ngụy Vĩnh An bước đến thưa: "Bẩm hoàng thượng, trên người bọn chúng đều có ký hiệu hồng mai." 

Hoàng thượng quay sang Lương Hữu Thuần: "Nhóm người ám toán con lúc trước và bọn cướp lương thực cứu tế không phải cũng có ký hiệu này sao?" 

"Vâng, nhi thần cho rằng chúng là đồng bọn của nhau." 

Bỗng nhiên, Ngụy Vĩnh Lạc nằm áp tai xuống đất rồi bật dậy rất nhanh, vẻ mặt lo lắng: "Không hay rồi, là tiếng vó ngựa, xem chừng rất là đông."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.