Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 86: Cùng Cửu Ca Ôn Lại Kỷ Niệm - 2

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:30

Trương Duệ cởi tấm áo choàng khoác lên người Khuynh Thành lúc này đang run cầm cập. Tôi lo lắng chạy lại phía Cửu Nhật: "Cửu ca, huynh ướt hết rồi, huynh có lạnh không?" 

Cửu Nhật lắc đầu mỉm cười: "Ta không sao, muội đừng lo." 

Lương Hữu Thuần lệnh cho mọi người giải tán và bảo Cửu Nhật đưa Khuynh Thành về, chàng ta cũng không quên truyền thái y đến phòng nàng ấy. Chẳng biết chàng ta có bị đần không mà không hiểu tâm ý của Trương Duệ. E là cả hoàng cung này chỉ có mình Lương Hữu Thuần không hiểu. 

Gió đêm càng lúc càng thổi mạnh, lạnh đến tê tái, rượu ngấm khiến chân tôi không đứng vững được nữa. Tiểu Bạch Nhi dìu được một đoạn thì tôi khựng lại, nắm chặt lấy thành cầu. 

Lương Hữu Thuần bước tới nhỏ giọng: "Đi không nổi?"

"Thiếp buồn ngủ rồi, không đi được nữa." 

Nói xong thì tôi gục luôn, mơ hồ thấy mình được bế bổng lên. 

Khi nghe tiếng chim hót vang bên ngoài, tôi mới choàng tỉnh giấc, chẳng biết hôm qua bản thân về bằng cách nào. 

Con bé Tiểu Bạch Nhi này mới sáng sớm không biết đã đi đâu rồi, tôi gọi một thôi một hồi mới thấy nó chạy vào, hớt ha hớt hải. 

"Tỷ tỷ, Khuynh Thành công chúa từ đêm qua ngã sông đến giờ không ngừng sốt cao, mọi người đều đang ở đó, thái tử điện hạ bảo tỷ tỉnh rồi thì mau sang đi." 

Tôi nghe nó nói liền cuống cuồng xuống giường chuẩn bị, không nghĩ cơ thể Khuynh Thành lại yếu ớt đến thế. 

Lúc đến nơi thì thấy trong phòng khá đông người, cả hoàng hậu và hoàng thượng đều tới cả rồi, tôi nhanh chóng vào hành lễ, cùng lúc Tôn thái y cũng vừa bước ra, vẻ mặt đăm chiêu. 

"Bẩm hoàng thượng, công chúa cơ thể yếu ớt từ nhỏ, bây giờ lại bị rớt xuống sông, phong hàn trong người ngày càng nặng, ngoài uống thuốc thì cần phải ngâm mình trong thảo dược một thời gian mới mong khỏe lại."

Hoàng hậu thở dài: "E là Khuynh Thành phải ở lại đây tĩnh dưỡng rồi, sức khỏe như vậy làm sao ngày mai khởi hành được." 

Hoàng thượng cũng gật đầu đồng tình. Sau một hồi bàn tính với Lương Hữu Thuần, ông ấy lệnh cho Tôn thái y cùng một số cung nữ, thái giám, tướng sĩ ở lại trang viên với Khuynh Thành bao gồm luôn cả Cửu Nhật và Trương Duệ. 

Số là Lương Hữu Thuần bảo Cửu Nhật võ công cao cường, thêm cả Trương Duệ tính tình chu đáo nên ở lại bên cạnh Khuynh Thành sẽ khiến cho mọi người an tâm hơn, chàng ta cũng thiên vị quá đi, cùng là muội muội nhưng có bao giờ chàng ta quan tâm Như Lan đâu chứ. Tôi thật tâm cũng muốn an toàn tuyệt đối cho Khuynh Thành, nhưng sao cứ thấy như Lương Hữu Thuần đang ép uổng Cửu ca của tôi vậy. 

Chuyến đi lần này không suôn sẻ, nhiều chuyện xảy ra quá nên hoàng thượng quyết định hồi kinh sớm. Tối đến, Cửu Nhật ghé thăm tôi, chúng tôi leo lên trên mái nhà ngắm trăng trò chuyện. 

"Cửu ca, sao huynh có thể làm được nhiều bài thơ như vậy?" 

"Vì ta là Cửu hoàng tử của Thiên giới, là Thiên đế tương lai." 

Nghe huynh ấy nói thế, tôi chỉ biết thở dài, cùng là dòng dõi tiên thần sao khác xa nhau quá, Cửu Nhật cái gì cũng giỏi còn tôi thì cái gì cũng không giỏi, nếu không muốn nói là dở tệ. 

"Tiểu Ngư của chúng ta không phải hát rất hay đó sao? Chỉ cần muội hát thì trời đất cũng ngừng lại quanh muội đấy." 

Cửu Nhật nói tôi mới nhớ, từ ngày gả cho Lương Hữu Thuần đến nay tôi chưa từng hát. Lúc trước ở Hạ quốc, khi lấy lại được giọng nói, tôi vẫn thường xuyên hát cho Cửu Nhật nghe, còn huynh ấy thì làm thơ đọc cho tôi nghe. 

Giờ đây, vẫn là tôi cùng Cửu Nhật nhưng cảnh sắc đã khác, còn đâu những đêm trăng thanh vắng trên thảo nguyên mênh mông, sóng đôi nhau cưỡi ngựa rong ruổi đến khi mệt nhoài và quăng mình xuống thảm cỏ. Tất cả đã hóa thành những ký ức đẹp xa xôi. 

Ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi xuống chốn nhân gian hữu tình, không biết Hằng Nga trên đó nhìn xuống có thấy chúng tôi không. 

"Cửu ca, huynh nói xem Hằng Nga có nhìn thấy chúng ta không? Tỷ ấy ở đó một mình có thấy cô đơn hay không?" 

Cửu Nhật mỉm cười, xoa đầu tôi: "Nàng ấy chẳng nhìn muội làm gì đâu, đến giờ vẫn không buông được chấp niệm với Hậu Nghệ."

Tôi nghe trong lời nói của Cửu Nhật có xen lẫn một nỗi buồn man mác, ánh mắt huynh ấy xa xăm khó tả. 

Phải rồi, Hằng Nga ấy đến giờ vẫn cứ bắt Ngọc Thố năm năm tháng tháng giã thuốc trường sinh, mong rằng sẽ đưa được Hậu Nghệ lên cùng chứ không chấp nhận sự thật là người ấy đã mãi mãi biến mất vào dòng chảy của thời gian. 

"Cửu ca, huynh xuống nhân gian một mình có thấy cô đơn không?" 

"Không phải còn có một cô nương bỏ trốn đang bên cạnh ta đây sao?" 

Tôi mỉm cười, quay người tựa vào lưng huynh ấy, khẽ cất tiếng hát. 

Thảo nguyên bát ngát 

Cỏ nhẹ đưa hương 

Tình duyên mới chớm 

Người đành tha phương 

Hai mùa xuân hạ 

Đôi mùa thu đông 

Lá cây phủ kín cõi lòng 

Kẻ đợi chờ, người trông mong…

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.