Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 42
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:55
Tổng công ty của Long Phong Đặc Vệ rất lớn, chia ra nhiều khu vực, bởi vì quản lý quân sự hóa, cho nên trông cũng rất trang nghiêm. Trước cửa còn có nhân viên đứng canh, nhìn giống như trụ sở quân sự khí phách, nhưng diện tích bên trong tương đối lớn. Sau khi Trình Nhượng lái xe vào trong, đi vòng tới tòa nhà văn phòng bốn tầng ở đằng trước, lại lái thêm mấy phút nữa mới dừng xe.
“Đến rồi.” Trình Nhượng quay đầu nhìn, Sở Tiểu Điềm đang ôm chó nhìn ra bên ngoài, gương mặt cô trắng tinh, trông cả hai rất căng thẳng, giống như hai động vật nhỏ tụ thành một nhóm, đến cả xe cũng không dám xuống.
Trình Nhượng cảm nhận được cảm giác tội ác dày đặc… Tuy rằng anh ta không làm chuyện gì xấu cả.
“Không cần căng thẳng, em nhìn Tuyết Cầu đi, nó còn không sợ.”
Câu nói này như đang dỗ dành đứa trẻ sợ bị chích ở trong bệnh viện, Trình Nhượng bật cười.
Sở Tiểu Điềm căng thẳng nói: “Em không sợ, em chỉ hơi hồi hộp. Tuyết Cầu nhà bọn em chưa từng trải, em sợ nó sẽ cảm thấy sợ hãi.”
… Thực ra là cô chưa từng trải đời.
Trình Nhượng xuống xe mở cửa cho cô: “Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây bảo vệ cho em.”
Sở Tiểu Điềm an tâm một chút, nhưng Tuyết Cầu thì bị dọa sợ. Bởi vì ở phía xa nó đã ngửi được mùi của rất nhiều con ch.ó khác, hơn nữa con nào cũng vạm vỡ hơn nó.
Sở Tiểu Điềm cũng từng đến nơi huấn luyện chó khác, nhưng chỗ của Long Phong Đặc Vệ rộng lớn hơn nhiều, hơn nữa phần lớn là những con ch.ó bảo vệ thuộc loài chó Rottweiler (*), chó chăn cừu Đức, thậm chí là chó ngao Tây Tạng. Loài chó nghiệp vụ này có tính hung mãnh hơn những loài chó cưng bình thường khác. Bọn chúng sẽ bảo vệ thành viên trong gia đình vào lúc cần thiết mặc dù vẻ ngoài hung dữ, nhưng thực tế bọn chúng rất trung thành.
(*) Chó Rottweiler: Hay còn gọi là rốt hoặc rotti, là một giống chó có nguồn gốc từ Đức, được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ. Chúng còn là những con ch.ó chiến đấu tốt và có khả năng chịu đựng được các vết thương. Rottweiler còn là loài chó khỏe mạnh, thông minh. Dù trông có vẻ ngoài to xác và dữ dằn nhưng chúng biết nghe lời và là những chú chó bảo vệ tốt. Chúng ít thân thiện với người lạ, nhưng với những người quen lại tỏ ra dễ mến. Chúng là giống chó khá điềm tĩnh.
Giống như Karl mà lần trước Sở Tiểu Điềm từng gặp.
“Những con ch.ó kia rất ngoan ngoãn, không cần phải sợ bọn chúng.” Trình Nhượng gọi một tiếng: “Lão Trương!”
Lão Trương là người phụ trách bên này, lúc trước Trình Nhượng đã đánh tiếng với anh ta trước, hơn nữa họ đều biết cô gái này là người Đoàn Tiêu cần chăm sóc, cho nên đều rất khách sáo với cô.
“Chỉ cần huấn luyện cho nó sửa lại tật xấu, nghe lời chút là được.” Trình Nhượng nói: “Tìm người huấn luyện riêng, lúc trước tên nhóc này từng chịu khổ khi lang thang ở bên ngoài.”
“Hiểu rồi, yên tâm đi.”
Trình Nhượng nói với Sở Tiểu Điềm: “Nếu em không yên tâm thì có thể ký hợp đồng với bên này, thường xuyên đến thăm cũng được.”
Sở Tiểu Điềm không có gì là không yên tâm cả, chỗ này nhìn đã biết là nơi rất chuyên nghiệp. Dựa vào những gì Trình Nhượng nói, trước kia Lão Trương làm huấn luyện viên chó cảnh sát ở trong bộ đội, về sau xuất ngũ mới đến đây.
Huấn luyện cho Tuyết Cầu chỉ là lễ nghi cơ bản và huấn luyện phục tùng, nhưng cụ thể phải mất bao lâu còn phải xem mức độ chấp nhận của Tuyết Cầu.
Bọn họ đang nói chuyện thì trên lầu đối diện xuất hiện rất nhiều cái đầu ló ra cửa sổ nhìn xuống dưới.
“Đó chính là cô gái mà Sếp cứu lúc trước à?”
“Xa quá nhìn không rõ, lấy kính viễn vọng ra đây!”
“Đến rồi, đến rồi, kính viễn vọng đây.”
“Nghe nói tối qua Sếp còn đích thân đưa cô ấy về nhà?”
“Cho tôi xem nào, trông như thế nào? Đẹp không?”
“Đẹp, da cũng trắng trẻo, nhưng trông tuổi tác không lớn lắm nhỉ?”
“Ôi trời, tôi cảm thấy cô ấy và Sếp của chúng ta rất xứng đôi đó, nói không chừng có thể trở thành chị dâu của chúng ta thật thì sao?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, Sếp trông thế nào cũng không giống sẽ thích kiểu người như vậy?”
“Vậy thì chưa chắc, cô gái này đáng yêu như thế, tôi cũng muốn có một người bạn gái như vậy.”
“Gan cậu không nhỏ nhỉ, lỡ như là chị dâu thật, cậu dám nói lời này với Sếp không?”
“... Tôi chỉ đùa thôi!”
Sở Tiểu Điềm vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa ôm Tuyết Cầu đang run cầm cập như phát hiện mình sắp bị “vứt bỏ” ở chỗ này, nên không để ý có người đang tranh giành để được nhìn cô. Bỗng nhiên Tuyết Cầu phát hiện ra gì đó, nhảy xuống khỏi người cô, chạy tới chỗ bọn họ.
“Tuyết Cầu!” Sở Tiểu Điềm không tóm được dây xích, thấy nó vừa chạy vừa sủa gâu gâu, cô giật mình, vội vàng đuổi theo.