Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 43
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:55
Ai ngờ Tuyết Cầu chạy rất nhanh, Sở Tiểu Điềm thở hồng hộc chạy mấy bước, thấy nó đột nhiên dừng lại, sủa gâu gâu về một hướng.
Cô nhìn theo chỗ Tuyết Cầu sủa, một con ch.ó chăn cừu Đức oai phong ngồi ở đó, im lặng nhìn Tuyết Cầu đang sủa điên cuồng.
Sở Tiểu Điềm: “... Karl?”
Tai Karl cử động, ngước mắt nhìn cô, sau đó làm động tác đứng dậy.
Tuyết Cầu nhát gan, lập tức quắp đuôi quay người bỏ chạy.
“Này này, Tuyết Cầu!” Sở Tiểu Điềm bất lực gọi nó: “Em chạy đi đâu thế, mau vào lòng chị.”
Thế là Tuyết Cầu nhanh chóng chạy tới bên cạnh Sở Tiểu Điềm, co rút bên chân cô nhìn Karl.
Sở Tiểu Điềm: “...”
Karl không hề quan tâm đến nó, quay người đi vài bước rồi dừng lại.
Sở Tiểu Điềm nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô quay đầu, nhìn thấy Đoàn Tiêu bước xuống từ buồng lái của một chiếc xe.
Có lẽ anh vừa từ căn cứ huấn luyện nào đó hoặc là nơi đặc biệt qua đây, anh mặt đồng phục chiến đấu màu đen, tay đeo găng tay hở ngón, chân mang bốt quân đội, mặt vẫn đeo một cặp mắt kính.
Anh gỡ kính râm, để lộ ra gương mặt tuấn tú, nhưng không có biểu cảm gì.
Nếu ở bên ngoài, e rằng có người còn cho rằng anh là ngôi sao hoặc người mẫu nào đang quay phim, nhưng những diễn viên đóng vai người lính kia không thể nào sánh được với khí thế của anh.
Lúc anh và Karl đi tới, Sở Tiểu Điềm và Tuyết Cầu đều cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ ập tới trước mặt, Tuyết Cầu đã nhát đến nỗi không dám sủa.
Đoàn Tiêu nhìn Tuyết Cầu: “Lá gan nhỏ vậy à?”
“Đúng vậy, gan nó luôn rất nhỏ…” Sở Tiểu Điềm hơi ngại ngùng, bởi vì khi nói câu này giống như cô đang thừa nhận mình nhát gan vậy.
Mất mặt quá đi.
Cô muốn che mặt, chẳng lẽ vì lá gan cô quá nhỏ nên cũng biến Tuyết Cầu thành kẻ nhát gan rồi sao?
Đoàn Tiêu lấy ít thức ăn cho chó từ trong túi ra, xoa đầu Karl, cho nó ăn: “Đi, chào hỏi bạn nhỏ chút.”
Karl từ từ đi về phía Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu kêu oai oái, chui vào g*** h** ch*n của Sở Tiểu Điềm, cuối cùng sợ hãi vắt chân chạy sang một bên. Karl chậm rãi đi sau lưng nó, Tuyết Cầu lại muốn chạy về bên cạnh Sở Tiểu Điềm, nhưng Karl lại ngồi xuống bên cạnh cô, chiếm vị trí ban đầu của nó.
Tuyết Cầu: “... Gâu gâu gâu, gừ gừ!!!”
Mấy tiếng kêu này như nước mắt và lời cả tố cáo, quả thực khiến người nghe đau lòng rơi nước mắt, giống như đứa trẻ bị người ta chiếm lấy mẹ mình, rất tủi thân.
Karl ung dung, không nhúc nhích.
Sở Tiểu Điềm nhìn đầu của Karl, chần chừ một lúc, rồi dè dặt duỗi tay ra.
Cô vẫn hơi nhát gan, chưa chạm được đã nhìn về phía Đoàn Tiêu, cô chớp mắt, hiển nhiên là dáng vẻ muốn xoa đầu Karl nhưng lại không dám chạm vào.
Đoàn Tiêu gật đầu.
Thế là Sở Tiểu Điềm lấy can đảm, dè dặt đưa tay qua, nhưng cuối cùng cô chỉ dám dùng ngón tay chọc nhẹ vào sau cổ của Karl, sau đó nhanh chóng rụt tay về.
Karl cử động lỗ tai, quay đầu nhìn cô một cái.
Sở Tiểu Điềm cho rằng nó sẽ không quan tâm cô, nhưng bất ngờ là Karl lại cụp tai lại nhìn cô, dường như đang chờ đợi gì đó.
Đoàn Tiêu đi tới bên cạnh Sở Tiểu Điềm và nói: “Nó rất thích cô.”
Mắt Sở Tiểu Điềm sáng bừng: “Thật sao?”
Sở Tiểu Điềm bị bóng người cao to của người đàn ông bao trùm, bỗng chốc cô lại có can đảm, đưa tay cẩn thận sờ Karl.
Karl đứng im mặc cho cô sờ, còn hài lòng nheo mắt lại.
Lúc này Tuyết Cầu hoàn toàn phát điên, cũng không quan tâm mình đang sợ hãi nữa. Nó chạy tới đặt chân trước của mình lên chân của Sở Tiểu Điềm, nhảy lên muốn cô ôm.
Đoàn Tiêu nói: “Karl.”
Karl lập tức đứng dậy sủa một tiếng: “Gâu.”
Tuyết Cầu giật mình loạng choạng, khi thấy Karl đi về phía nó và nhìn nó với ánh mắt uy h**p, sau đó từng bước lại gần, ép nó đi tới bên chân Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu ngồi xổm xuống, một tay nhẹ nhàng tóm lấy sau cổ của Tuyết Cầu, tay còn lại đưa ra trước mặt nó.
Tuyết Cầu vốn dị dọa cho run rẩy không dám cử động, nhưng bởi vì bản năng mà ghé lại ngửi tay anh, sau đó lè lưỡi, cuộn lấy thức ăn trong tay Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu xoa đầu nó: “Ngoan.”
Tuyết Cầu như ngẩn người, bỗng nhiên vẫy đuôi, lại ngửi tay anh.
Tuy rằng nó vẫn còn nhát, nhưng trông dáng vẻ đã hoàn toàn bị sự dịu dàng tình cảm hiếm có của người đàn ông này thuần phục rồi.
Đừng nói là Tuyết Cầu, ngay cả Sở Tiểu Điềm cũng cảm thấy trái tim mình đập mạnh hai cái.
Tuyết Cầu! Em rất có khả năng là chú chó may mắn nhất ngày hôm nay đó!