Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 3
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:09
Cũng chỉ có ở trước mặt Lưu Nhược Khiêm, Tề Thiên Lỗi mới có thể bị đối đãi như người bình thường! Thành thật mà nói, một người thời gian dài bị cưỡng chế nằm trên giường, dù khỏe mạnh cũng sẽ bị bệnh, mỗi ngày uống thuốc bổ gì cũng vô dụng!
Phương pháp trị liệu của Lưu Nhược Khiêm rất đơn giản, để cho hắn xuống giường vận động, dạy hắn ngồi thiền, thổ nạp*.
thổ nạp: chỉ kỹ xảo luyện khí trong khí công
Ít nhất Tề Thiên Lỗi khỏe mạnh có tiến bộ là sự thật, cho nên Tề lão thái quân nghe theo an bài của Lưu Nhược Khiêm, ở ngoài thành dựa vào núi gần sông xây một tòa lầu để Tề Thiên Lỗi định kỳ đi tĩnh dưỡng. Cứ nửa năm cho hắn đi ở một, hai tháng.
Thừa dịp một hai tháng như vậy, Tề Thiên Lỗi hấp thu đầy đủ không khí tự do, cùng Lưu Nhược Khiêm hành tẩu tứ phương.
Muốn nói trên thân thể Tề Thiên Lỗi có bất kỳ không ổn gì, tất cả đều là trưởng bối Tề gia một bên ý nghĩ tình nguyện. Cùng Lưu Nhược Khiêm ba năm lăn lộn như vậy, hắn còn có thể có bệnh ẩn gì mới là lạ! Nhưng cũng bởi vì lý do tốt “ốm yếu” mới có thể để cho hắn có cơ hội ra ngoài đi dạo.
Về phần nói hắn “phong hàn” kéo dài qua một mùa đông thật sự là quá nhảm nhí! “Kéo” đến chung thân đại sự của hắn chẳng biết tại sao định xuống. Còn không phải lão thái quân của hắn nóng lòng ôm tằng tôn*, sợ hắn sống không quá hai mươi lăm, năm ngoái đã bắt đầu xem xét chọn người, khởi công xây tân phòng lầu các, hơn nữa không cho phép hắn lại đi Biệt Uyển dưỡng bệnh, hại hắn vốn muốn nhân cơ hội cùng Lưu Nhược Khiêm lên Lạc Dương tham quan đại hội văn võ kén rể rầm rộ cũng không thể thành công! Lập tức hắn chỉ có thể giả bệnh, vội vàng bị đưa đi Biệt Uyển, cũng thuận lợi để cho bọn họ len lén chạy tới Lạc Dương xem chuyện cười của người khác! Thật tình không biết lúc này chuyện cười đang rơi xuống trên đầu hắn!
tằng tôn: chắt
Lúc này thật sự trốn không thoát!
Lưu Nhược Khiêm thật lòng an ủi: “Nhìn thoáng một chút! Nghe nói tức phụ của đệ là mỹ nhân nhất lưu nổi danh, tài mạo đức tuệ vẹn toàn của Dương Châu, lại là tiểu thư khuê các, không biết có bao nhiêu nam tử ghen tị với vận may của đệ......”
“Vậy huynh vì sao lại muốn trốn?” Tề Thiên Lỗi cắt đứt an ủi của hắn, hời hợt ném lại một câu, thuận lợi ngăn chặn miệng của hắn.
Lưu Nhược Khiêm thân là danh y kiêm du hiệp, xuất thân là con một của bang chủ giang hồ, tám năm trước vì cự tuyệt song thân bức hôn mà lưu lạc chân trời góc bể. Hơn nữa trời sinh tính tình nhàn tản như dã hạc, không thích gò bó, vài năm qua, chỉ thỉnh thoảng mang thư về nhà báo bình an, cũng không dám về nhà, sợ một hồi hôn yến chờ hắn, cũng sợ bị ngăn trở vĩnh viễn mà không được siêu sinh.
Người ngoài chỉ biết Lưu Nhược Khiêm là một danh y, cũng rất có nền tảng võ công, nhưng không biết bối cảnh hắn rất có lai lịch. Điều này làm cho hắn sống được càng tiêu sái tự tại, bởi vì khi Tề Thiên Lỗi là huynh đệ, mới độc đối với hắn báo cho biết.
Trên người bọn họ có một loại dáng vẻ hào sảng tính chất đặc biệt giống nhau, càng thêm có vẻ tỉnh táo tương tích. Chẳng qua, ngày mai Tề Thiên Lỗi phải làm tân lang sự thật là mặc cho ai cũng không thay đổi được!
Tề Thiên Lỗi lại thở dài. Lấy một thê tử không có gì không tốt, nhưng đằng sau chuyện này có nghĩa là sẽ có một nữ nhân can thiệp vào cuộc sống của hắn, cùng hắn chia sẻ những chuyện riêng tư khác! Cũng đại biểu trong cuộc sống tương lai hắn không thể hưởng thụ hai loại sinh mệnh khác nhau! Hắn biết những tiểu thư khuê các kia cử xử hữu lễ trọng phong phạm, tất cả lời nói và việc làm toàn bộ giống như lấy chừng mực đo lường qua, không có một chút lạc thú bất ngờ nào! Giữa phu thê tương kính như tân, nếu hắn dám có một chút cử chỉ không quy củ, nàng sẽ cảm thấy bị mạo phạm…… một trượng phu mạo phạm thê tử? Ai...... Sao trời sáng tỏ tối nay thật sự không phù hợp với tâm tình bi thảm của hắn!
Không ai sẽ nói vị tiểu thư Đỗ gia kia có chỗ không tốt, dù sao lão thái quân chọn một năm, người được tuyển chọn từ hơn một ngàn giai nhân, kém hơn nữa cũng có hạn! Ai cũng biết lão thái quân xoi mói đến trình độ nào!
Chỉ là, hắn còn chưa có tâm tình lấy vợ. Nhưng mà sự thật lại là lão thái quân thậm chí đã xem xét hai nữ hài muốn cho hắn làm trắc thất! Giống như sợ có vạn nhất. Không có một nam nhân nào có thể chịu đựng được bị đối xử như ngựa giống! Hết lần này tới lần khác! Nam nhân ba đời Tề gia nay đều c.h.ế.t một cách khó hiểu. Muốn nói hắn tự nhận có thể sống đến bảy mươi tuổi, người khác chỉ cho hắn là người si nói mộng!
Khó trách hắn phải giả bệnh ra ngoài hít thở không khí! Ở Tề gia, cái gì hắn cũng không thể làm, ngay cả cầm d.a.o gọt hoa quả, người nhà cũng cho rằng hắn cầm không vững mà đ.â.m vào n.g.ự.c mình. Đi tới đâu đều sẽ có một đám nô bộc đi theo, tùy thời chờ cấp cứu thay hắn!
Chỉ sợ vị nữ tử ngày mai qua cửa kia cũng bắt đầu tính toán hắn khi nào bị đưa vào quan tài!
Một đống lớn sự tình nghĩ đến rất phiền toàn bộ bao lên trong lòng, nếu như hắn còn có thể vì sự tình ngày mai tươi cười rạng rỡ, vậy hắn thật là có bệnh!
Nhìn hắn xem, vì trà hoa đêm trăng sáng mê người này, gió tốt như nước, xuân cảnh đêm lạnh vô hạn. Muốn thưởng thức bóng đêm cũng phải trèo cửa sổ mà chạy, tránh thoát người hầu canh giữ ở cửa ngủ gật, mới có thể ở đây cùng Lưu Nhược Khiêm uống trà trò chuyện vui vẻ ngắm trăng!
Đúng vậy! Giống như truyền ra ngoài, hắn là Tề tam công tử kiều quý, mạch máu, hi vọng trong lòng chúng trưởng bối Tề gia! Cũng giống như tù nhân được nuông chiều—— lại một trận yên lặng nhàm chán, Tề Thiên Lỗi đột nhiên nghĩ nói nhỏ: “Nghĩ biện pháp để cho ta c.h.ế.t đi! Thuận theo mong muốn của các nàng.”
“Vậy cũng phải ở trong bụng thê tử đệ có hạt giống của đệ đã.” Lưu Nhược Khiêm ném một hạt đậu phộng lên bầu trời, hoàn mỹ không chút sai sót rơi vào trong miệng đang mở rộng của hắn.
Ai lại là một tiếng thở dài của một con thú bị mắc kẹt.
Ngày mai, thế gian lại xuất hiện một mối nhân duyên không tình nguyện.
Chẳng qua, hắn thật sự không hiểu, có loại nữ nhân nào chịu gả cho một nam nhân sắp bệnh chết? Lại là tiểu thư khuê các! Nghĩ đến, người có vấn đề không chỉ là hắn! Sau đó Tề Thiên Lỗi giương lên một đôi mày kiếm, cười kêu: “Có khi nào khuê tú kia bị người ta làm cho lớn bụng mới quyết định gả cho ta không? Ta đây ngay cả “Cố gắng” cũng không cần, trực tiếp có thể “Chết””.
Lúc này đổi lại là Lưu Nhược Khiêm hắt qua một ly nước trà, muốn làm lạnh đầu óc của hắn một chút. Mà phút chốc Tề Thiên Lỗi mở quạt xếp ra, đều gạt nước trà về hai bên, y sam trắng tuyết không dính đến nửa chút ướt nào. Nghĩ đến ba năm dạy dỗ, Tề Thiên Lỗi là có thu hoạch.
