Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 4
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:10
“Khắp thiên hạ cũng chỉ có tân lang đệ sẽ hi vọng thê tử bị người lam điền chủng ngọc*, quá hào phóng rồi! Ta bắt đầu hoài nghi đệ thật sự có bệnh!” Lưu Nhược Khiêm không có ý tốt liếc hắn. “Đệ không phải là nơi đó có vấn đề chứ?”
lam điền chủng ngọc: ví nam nữ đạt được nhân duyên tốt đẹp vừa lòng đẹp ý.
Một đoạn yên lặng, sau đó là bóng dáng chén trà ấm trà bay tới bay lui trên bầu trời, cộng thêm tiếng tay áo vù vù phiêu động, giống như trước đây, không hài lòng nửa câu, hai người triển khai thời gian luyện công phá hư cảnh đêm mùa xuân……
Thật sự là một ngày bận rộn lại mệt mỏi!
Sáng sớm, đội ngũ đón dâu đã đến khách điếm đón người. Lý Ngọc Hồ cách khăn voan, đương nhiên náo nhiệt gì cũng không thấy, chợt nghe bà mối Lâm kia há miệng miêu tả, tân lang cưỡi ngựa trắng mà đến mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong! Tuấn dung vô cùng đẹp làm cho người ta lâm vào thất sắc.
Chẳng qua, tân lang kia lại còn có thể cưỡi ngựa trắng đến mà không phải ngồi kiệu ngược lại làm cho Lý Ngọc Hồ kinh ngạc! Đối với thân thể Tề tam công tử mà nói sẽ không quá miễn cưỡng chứ? Chẳng qua, vậy thì tốt rồi, hi vọng hắn cưỡi đến nửa đường té xỉu, ngay tại chỗ tiêu tan buông xuông, nàng ngay cả qua cửa cũng miễn! Đáng tiếc chính là, bên cạnh ngựa của Tề tam công tử trước sau trái phải an trí tám tráng đinh cao to vì phòng ngừa công tử ca hắn không cẩn thận ngã ngựa!
Thực sự là đồ vô dụng ─ Lý Ngọc Hồ ở trong lòng len lén mắng, quyết định khinh bỉ Tề tam công tử đến cùng! Nếu không phải hắn, hôm nay nàng sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến lùi không được!
Sau khi bơi qua đường, đội ngũ đón dâu rốt cục đi tới đại trạch Tề gia tường đỏ ngói đen, vừa vào cửa sâu như biển.
Nghi thức của nhà giàu còn nhiều hơn cả lông trâu! Tất cả đều là vì thể hiện xuất thân bất phàm.
Tuy nói là mùa xuân, nhưng ngồi trong kiệu hoa buồn bực không thông gió, mũ phượng khăn quàng vai mặc hoa lệ lại vướng víu muốn chết, có thể chịu đựng một canh giờ mà không hít thở không thông coi như mạng nàng lớn! Nhưng đến nơi rồi mà vẫn không được đón ra khỏi kiệu hoa, có nghĩa là nàng còn phải chịu khổ chịu khó. Lý Ngọc Hồ giật giật vạt áo, muốn hít thở thật sâu. Lúc này bên ngoài kiệu đang đứng một ít lão giả cùng lão phụ đức cao vọng trọng đang thì thào niệm một chuỗi văn trừ tà cùng lời cầu nguyện không rõ ràng. Ai!
Còn không biết phải đợi bao lâu!
Ông trời ơi! Nàng đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng rồi! Đám người không liên quan này cố ý chỉnh c.h.ế.t nàng sao? May mắn hôm nay là thân thể cường tráng nàng ở đây, nếu Băng Nhạn chân chính gả đến, sợ không bị giày vò mất nửa cái mạng!
Rốt cục bên ngoài không có tiếng động, nên tân lang lên sân khấu!
Sau đó là một tập tục đá kiệu hạ oai phủ đầu.
Hai tay Lý Ngọc Hồ nắm chặt, thiếu chút nữa muốn xé thành mảnh nhỏ chân to giày trắng đá vào kia!
Một cái hồng lăng bố đưa tới trong tay nàng, bà mối cùng nha hoàn đỡ nàng ra ngoài. Che một cái khăn voan, Lý Ngọc Hồ hoàn toàn không phân rõ đông nam tây bắc, có lẽ cũng là liên quan đói đến hôn mê đi! Bốn phía một đám người ồn ào đến làm cho người ta chán ghét! Tiếng pháo đốt thiếu chút nữa khiến nàng nhảy dựng lên tại chỗ!
Trời ạ! Hôn lễ của người có tiền! Nàng đã có thể đoán được tiền đồ của nàng một mảnh đen tối!
Vào phòng lớn, bốn phía đã truyền đến các loại tiếng nịnh hót đánh rắm!
“Đúng là trai tài gái sắc......”
Chết tiệt! Cách một cái khăn, gái sắc cái đầu ý!
“Thật sự là ông trời tác hợp a!”
Lý Ngọc Hồ thiếu chút nữa té ngã! Cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là trợn mắt nói dối!
Kế tiếp quỳ lạy lại đứng dậy, xoay người lại quỳ lạy, theo tiếng kêu chói tai của người chủ trì, nàng trở thành một con rối vải, mặc cho người ta đè người lại nâng dậy, quay đầu càng choáng váng! Mà những người tham gia náo nhiệt kia rốt cục quyết định thả nàng một ngựa, theo thanh âm “Đưa vào động phòng” vang lên, mọi người vỗ tay, mà nàng rốt cục được đặc xá!
Tựa hồ ở đình viện đi tới đi lui, đi tới đi lui, tiến vào một đạo cổng vòm, nàng được đỡ ngồi ở trên giường thêu hoa văn hoa lệ.
Bà mối Lâm nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Lý cô nương, nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi chính là Đỗ Băng Nhạn. Yên tâm, Tiểu Hỉ cùng Nguyệt nhi sẽ trợ giúp ngươi, ta đợi lát nữa phải trở về Dương Châu……”
Lý Ngọc Hồ vội vàng nhấc một góc khăn trùm đầu lên.
“Này, đừng đi mà! Ít nhất chuẩn bị chút gì đó cho ta ăn chứ!” Bên cạnh chỉ có hai nha đầu cùng bà mối Lâm, nàng yên tâm khẽ hô.
Bà mối Lâm nhẹ giọng nói: “Chờ lát nữa bọn họ sẽ bưng các loại thức ăn không khí vui mừng cát tường tới yêu cầu ngươi cùng tân lang ăn. Đến lúc đó ăn không vô cũng phải cố gắng chống đỡ! Không đói được ngươi.”
“Ông trời ơi!” Lý Ngọc Hồ ôm bụng thấp giọng kêu gào.
Mới than thở, lại có một đám thanh âm từ xa mà gần hướng tân phòng mà đến, nghĩ đến lại là tiết mục mới!
Bà mối Lâm lo lắng dặn dò hai nha đầu: “Tiểu Hỉ, Nguyệt Nhi, các ngươi phải hỗ trợ thật tốt Lý cô nương, hiểu chưa?” Việc này truyền ra ngoài, mọi người toàn bộ xong một phụ nhân hơn bốn mươi mấy tuổi mỗi lần bưng một khay đồ ăn muốn bọn họ cùng ăn thì đều sẽ niệm chút lời cát tường, sau đó những người rảnh rỗi khác liền ồn ào muốn tân lang đút tân nương. Lý Ngọc Hồ sau khi đưa lưng về phía nam tử đáng ghét kia, cố gắng tập trung tinh thần xem đồ ăn, bụng lại bắt đầu đói bụng! Chỉ kém không đoạt tới ăn trước cho nhanh, cũng không biết đối phương còn đang chờ cái gì! Nàng không kiên nhẫn giương mắt nhìn tân lang, không ngờ tiếp nhận được một nụ cười... Còn không kịp ý kiến, lại nhìn thấy tân lang đột nhiên xanh mặt mồ hôi lạnh.
“Thiếu gia lại phát bệnh rồi!” Một người hầu khẽ hô.
Kế tiếp cái cảm xúc cười nháo gì cũng không còn! Mọi người ba chân bốn cẳng nâng tân lang lên giường, tựa như sợ ngã vỡ.
“Có muốn mời Lưu đại phu vào không?”
“Không cần để cho ta nghỉ ngơi sớm một chút là được.” Thoáng cái thanh âm Tề tam công tử hơi thở mỏng manh.
Đúng rồi! Đây mới giống bệnh nhân! Lý Ngọc Hồ không cẩn thận bị chen sang một bên, trong lòng nghĩ như vậy, sau đó nhíu mày, nàng cũng không có ý xấu nguyền rủa người ta chết!
Một tiếng thì thầm láu cá vô lễ ở phía sau nàng truyền đến “Đáng tiếc ngươi đại mỹ nhân này, nếu gả cho ta, bao ngươi một năm sinh một đứa, nhưng hắn......” Ha ha người này mới là ác nhân cố ý nguyền rủa hắn chết. Lý Ngọc Hồ phút chốc xoay người, thấy một khuôn mặt sắc híp mắt, hoàn toàn không sợ người khác phát hiện trên dưới đánh giá nàng, chậc chậc có tiếng! Ỷ vào toàn bộ người trong phòng lo lắng vây quanh Tề tam công tử, sẽ không có người phát hiện. Một đôi mắt hắn trộm nói ra càng nhiều ý niệm làm người ta khinh thường!
Trời ạ! Người này là ai?
“Được rồi! Được rồi!” Phụ nhân bốn mươi tuổi kia rất quyền uy kêu lên: “Để tam công tử cùng thiếu nãi nãi nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay ai cũng không được lại đến nháo động phòng! Tất cả mọi người ra tiền viện uống rượu mừng!”
