Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 45
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:12
Lưu Nhược Khiêm lắc đầu.
“Nếu thê tử đệ không phải cầm tinh hổ thì cũng cầm tinh trâu, rất khỏe mạnh, yên tâm đi! Ngược lại là đệ, cẩn thận nhiều ngày làm phiền không duy trì được.” Nếu thật sự có việc, hắn cũng không dám nói ra để cho Thiên Lỗi lo lắng. Hơn nữa, hắn xác thực đang trần thuật sự thật. So với Thư Liễm Hồng hôn mê nôn mửa lung tung, Lý Ngọc Hồ xem như được trời ưu ái.
Tề Thiên Lỗi gật đầu, đứng dậy nói: “Ta về huyện Phú Lâm! Có muốn đi cùng không?”
“Mấy ngày nữa đi! Đại Hồng gần đây lo lắng muốn chết, nhất định phải bảo vệ thê tử hắn. Ta phải thay nàng chuẩn bị đủ thuốc bổ mỗi tháng mới đi được. Hơn nữa, đợi thêm vài ngày nữa, có lẽ có thể gặp được thê tử bỏ trốn của đệ.”
Thư Đại Hồng sở dĩ lo lắng như thế, là bởi vì mãnh thê của hắn ngay cả khí lực đánh người cũng không dùng được, đây là đại sự ghê gớm cỡ nào! Cũng không biết là da hắn ngứa hay là áy náy làm cho thê tử mang thai, dù sao liều mạng lưu lại Lưu Nhược Khiêm, thẳng đến khi thê tử hắn khôi phục hùng phong mạnh mẽ, hắn mới có thể yên tâm.
“Như vậy ta đi về trước!” Sau khi Tề Thiên Lỗi cáo biệt, đi ra cửa lớn Thư gia, ngửa nhìn sắc trời, cũng không biết thê tử của hắn dự định trốn hắn bao lâu! Nhưng hắn nhất định sẽ tìm được nàng trước khi đứa bé lâm bồn!
Ngọc Hồ có khả năng đi đâu nhất? Cố ý tránh hắn tất nhiên là sẽ không xuất hiện ở địa phương có người quen, cho nên mới để cho hắn hao tổn tâm trí! Nói nàng ngốc, nhưng còn không đến mức quá triệt để, cùng lắm là ngốc đến mức cho rằng trượng phu có thể nhường người ta, ngay cả tình cảm cũng có thể nói dời đi liền dời đi! Ai! Nữ nhân này: Vốn Ngọc Hồ không mấy để ý, cái gọi là mức độ phóng đại của lời đồn đại. Nhưng khoái mã chạy băng băng bốn ngày, sau khi tiến vào trong thành Dương Châu, đã nghe được một ít tam cô lục bà đang cao giọng đàm luận “Nữ nhân Đỗ gia không biết xấu hổ kia”.
Con người luôn như vậy, hận người khác quá giàu có, cũng chê người khác một nghèo hai trắng không có tiền đồ. Phàm là ưu khuyết điểm của người khác sau khi trà dư tửu hậu đều là đề tài, coi như mình có nhiều quyền lợi đi phê bình!
Hiện nay Dương Châu chấn động nhất, không ai qua được chuyện của Đỗ Băng Nhạn. Tại vây khu ngoài thành Dương Châu đã truyền đến không chịu nổi như thế, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ trong thành sẽ là tình hình như thế nào! Vội vàng trả tiền trà, leo lên lưng ngựa, cảm thấy mệt mỏi bốn ngày qua toàn bộ xông lên toàn thân, làm cho nàng sắp duy trì không được! Bụng cũng hơi đau. Nhưng là toàn bằng một cỗ lực ý chí, nàng giục ngựa chạy vào trong thành, nàng muốn lập tức nhìn thấy Băng Nhạn! Nhất định phải nhìn thấy Ngọc Hồ lòng tràn đầy tội ác cũng không rõ, Băng Nhạn trầm oan ở mấy ngày trước đã được đại sửa lại án xử sai, toàn bộ thành Dương Châu giờ phút này phụng nàng làm thánh nữ, quang diệu thành Dương Châu. Chỉ chẳng qua nhân sĩ ở khu ngoại vi, tin tức không quá linh thông, còn cố gắng nhai lời đồn lỗi thời truyền khắp nơi, mới lừa gạt Ngọc Hồ, làm cho nàng không để ý bất kỳ chỗ đau đớn nào trên người, khoái mã chạy về phía Đỗ gia.
Nàng chỉ có một ý nghĩ: Nàng là tội nhân!
Lại qua mấy ngày, Tề Thiên Lỗi cùng Lưu Nhược Khiêm đều không thể nhận được nhiều tin tức hơn, hắn quyết định tự mình đi Dương Châu lục soát. Có lẽ Ngọc Hồ sẽ đi tìm Đỗ tiểu thư. Hắn cũng thông báo rõ ràng cho phụ tử Đỗ gia, hắn sẽ không cưới Đỗ Băng Nhạn, nhưng không ngại đón nàng đến Tề gia ở nhờ, cho đến khi lời đồn Dương Châu tự động bình ổn.
Đỗ Tri Tường thấy Tề gia thành tình huống này, cũng không dám nói thêm gì. Ít nhất Tề Thiên Lỗi nguyện ý đi đón Băng Nhạn rời đi, trên cơ bản đã đủ vãn hồi một ít thanh danh!
Hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi sáng sớm đi Dương Châu. Tề Thiên Lỗi cùng Lưu Nhược Khiêm đi ra ngoài phòng, không muốn ở cùng một chỗ với trưởng bối. Trong những ngày này Tề lão thái quân cùng Tề phu nhân sốt ruột lo lắng đến bị bệnh thần kinh nghiêm trọng. Bọn họ dứt khoát trốn ở bên ngoài, lấy cớ kiểm kê vật phẩm, trên thực tế là hít thở một hơi.
Lưu Nhược Khiêm cười nhìn hai chữ song hỉ dán cao hai bên cửa lớn.
“Giống như có chuyện như vậy! Ái thê của đệ vẫn chưa trở về.”
“Không sao, ta vẫn sẽ lợi dụng được.”
“Nói như thế nào?”
Tề Thiên Lỗi đáp: “Cưới nàng một lần nữa.”
Kỳ thật hắn đã sớm có ý này, bởi vì lần trước hắn cưới chung quy là “Đỗ Băng Nhạn”. Hôm nay chính danh, mọi người biết gả cho hắn là Lý Ngọc Hồ, nhưng phong quang lại không thuộc về nàng.
Thật vất vả hôm nay môn hộ Tề gia đã thanh lý sạch sẽ, nên có một chút chuyện vui xua đi xui xẻo! Mở một dấu hiệu tốt, cũng để chứng thực cho trái tim Ngọc Hồ.
“Ồ?”
Đột nhiên, Lưu Nhược Khiêm ngưng thần, nói: “Có một con thiên lý mã đang chạy về phía này.”
Tề Thiên Lỗi cũng đã nghe được.
“Ở ngoài hai dặm.”
Bốn phía lặng yên không tiếng động. Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều yên lặng, không gió không hơi thở, chỉ có tiếng phục động trên mặt đất, khiến bọn họ phát hiện có một con khoái mã không tầm thường đang chạy tới.
Chỉ chốc lát, một con hắc mã cùng đêm tối dung thành một thể, cưỡi gió mà đi đã xuất hiện ở trong tầm mắt, trong nháy mắt đã ghìm định ở trước mặt bọn họ. Một nam tử cường tráng gọn gàng không ngừng phi thân xuống ngựa, hai tròng mắt sắc bén nhìn về phía hoành phi treo cao trên cửa lớn. Sau khi xác định là Tề gia, ánh mắt mới nhìn về phía hai nam tử xuất sắc trác nhĩ bất phàm trước mặt, chắp tay nói: “Ta là Viên Bất Khuất, đặc biệt tới thông tri tam thiếu gia quý phủ, cũng tới tìm nhạc trượng Đỗ Tri Tường của ta, hy vọng bọn họ đều ở đây.”
Vẻ mặt kiêu căng, lời nói và việc làm lạnh lùng ngắn gọn, cộng thêm vẻ mặt đầy người phong sương, trên người nam nhân này có một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, coi trời bằng vung! Tuyệt đối không phải đến từ hắn vị cao quyền cực, mà là trời sinh lỗi lạc.
Lưu Nhược Khiêm cùng Tề Thiên Lỗi nhìn nhau, chắp tay đối diện, mà Tề Thiên Lỗi tiến lên một bước nói: “Ta là Tề Thiên Lỗi, nói vậy Viên công tử hẳn là Viên tướng quân dương danh sa trường, nhiều lần lập kỳ công! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Hai nam tử thâm trầm đánh giá lẫn nhau. Hoàn toàn bất đồng điển hình, nếu như không có bất kỳ nhân duyên trùng hợp, tuyệt đối là nhân chủng tám sào b.ắ.n không tới một thuyền!
Một người là tướng lĩnh bễ nghễ thiên hạ, một người vừa vặn xem ra là trượng phu tiêu chuẩn, hơn nữa chưa từng có bất kỳ giao thiệp nào với quân nhân.
Nhưng họ phải hiểu nhau vì họ đã cưới nhầm thê tử đối phương. Ông trời thành tựu hai đoạn nhân duyên, để cho hai người bọn họ vô hình trung có một cỗ cảm giác thân thiết.
Viên Bất Khuất trực tiếp hỏi: “Trượng nhân* của ta còn ở đây không?”
trượng nhân: cha vợ
“Đúng! Mời vào trong!” Tề Thiên Lỗi định ngồi xuống nói chuyện, nhưng Viên Bất Khuất ngăn cản hắn.
“Đợi lát nữa!” Hắn nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa chuẩn bị đầy đủ, nhìn như muốn đi xa. “Băng Nhạn là nữ nhân của ta.”
