Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 46

Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:13

“Cả đời ta chỉ có ý định làm trượng phu của Ngọc Hồ. Xe ngựa này là muốn đi tìm thê tử bỏ trốn của ta! Ít nhất, sự xuất hiện của ngài làm cho ta hiểu được ta không có phiền toái!”

Đối với nam tử văn nhã tuấn mỹ này, Viên Bất Khuất sinh ra chút hảo cảm, dù sao không phải tất cả trượng phu đều làm bộ dối trá. Nam nhân này có đôi mắt chân thành, mà Tề Thiên Lỗi trả lời khiến hắn thoải mái hồi báo cho hắn một tin tức tốt khác.

“Không cần tìm quá xa, thê tử ngươi trước mắt đang ở Đỗ gia, ở chung một chỗ cùng thê tử ta.”

Tề Thiên Lỗi thở dài một hơi.

“Nàng cũng chỉ có thể ở đó! Nếu tìm không thấy, ta cũng không có chỗ để tìm.”

Lưu Nhược Khiêm gọi người gác cổng dắt hắc mã đến chuồng ngựa, mới xoay người lại cười nói: “Nếu muốn cùng đi Dương Châu, Viên tướng quân không ngại cùng đi. Tối nay nghỉ ngơi một chút đi.”

Viên Bất Khuất lắc đầu.

“Không, tìm trượng nhân xong, tính sổ xong, ta sẽ lên đường trước, bởi vì ta muốn cho thê tử ta một lễ cưới long trọng.”

Thật sự là anh hùng ý kiến tương đồng!

“Ta cũng vậy!” Tề Thiên Lỗi nở nụ cười. Hắn mới đang muốn cưới Ngọc Hồ một lần nữa! Không ngờ Viên Bất Khuất cũng có ý nghĩ tương tự.

Mà Lưu Nhược Khiêm ngược lại không nói một lời, nhìn trái nhìn phải, trong lòng nổi lên một chủ ý, cười đến quỷ dị một phen, chọc cho hai người khác nhíu mày, gần như sắp coi hắn là ngu ngốc.

Lưu Nhược Khiêm ho khan một cái.

“Đã là hai vị đều có tâm tái cưới thê tử của mình một lần, không ngại cùng xuất phát đi Dương Châu, ít nhất náo nhiệt một chút, hơn nữa hai người các nàng nhân tình như tỷ muội, nửa năm trước cùng ngày xuất các, lúc này đây, đương nhiên cũng nên cùng ngày xuất các mới may mắn!”

Căn cứ vào lý do có thể lấy lòng kiều thê, hai nam nhân đều không dị nghị, sau khi cùng nhau tiến vào Tề trạch, không có phát hiện vẻ mặt tà ác của Lưu Nhược Khiêm. Tế bào ác tính của hắn đã không hoạt động quá lâu rồi! Lúc này đây, hắn muốn chơi vui một chút!

Lợi ích của hôn nhân, là niềm vui trong cuộc sống của những người tạo ra sự náo loạn; trong lòng Lưu Nhược Khiêm khẳng định như vậy.

Sau khi Viên Bất Khuất cùng nhạc phụ “câu thông” thật rõ, ngày hôm sau đoàn người lên đường, chạy năm ngày đường, rốt cục trở lại Dương Châu.

Dự định hai ngày sau cử hành hôn lễ, sau đó Viên Bất Khuất lập tức quay về biệt viện của hắn gặp thê tử. Mà Tề Thiên Lỗi theo chỉ thị của Đỗ phu nhân, chạy về phòng Ngọc Hồ.

Lý Ngọc Hồ cũng không biết trượng phu của nàng sẽ đến sớm như vậy, nàng cho rằng động tác của đoàn người ít nhất kéo dài tám, chín ngày là khó tránh khỏi. Mà nàng dù thân thể cường tráng như thế nào, rốt cuộc còn ở trong những ngày vất vả thoát lực lại mất nước, bệnh nhẹ một hồi. Một mực bị vây trong trạng thái heo mẹ khát ngủ, hôn mê trầm ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào, nếu không có người hầu gọi nàng ăn cơm, nàng tuyệt đối không biết muốn mở mắt. Thai phụ mà! Lười biếng một chút mọi người sẽ tha thứ. Hơn nữa từ khi biết Băng Nhạn vậy mà sẽ yêu Viên Bất Khuất đáng sợ kia, còn có thể sống hạnh phúc mỹ mãn, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng nàng cũng bị quét sạch! Người không có phiền não vĩnh viễn có thể ăn ngon ngủ ngon, nàng có lý do gì không thừa dịp này bổ sung lo lắng sợ hãi nửa năm kia?

Khi Tề Thiên Lỗi đẩy cửa đi vào, nàng nửa mê nửa tỉnh chỉ là trở mình, cũng không để ý tới. Cho đến khi nàng cảm giác được có một kẻ háo sắc không muốn sống vậy mà đang hôn má hồng của nàng, nàng lập tức khôi phục thanh tỉnh, nhìn cũng không nhìn vung ra một cái tát lửa nóng, chờ nghe tiếng gào thét của kẻ háo sắc! Nhưng nàng cũng không thực hiện được, nàng đánh ra một chưởng khiến cho người ta nắm chặt mạch cổ tay, dùng sức kéo một cái, nàng ngược lại rơi vào trong lòng đối phương. Lúc này nàng rốt cục có cơ hội thấy rõ người tới! Hai mắt trừng to phối hợp với âm điệu cà lăm, đại biểu cho nàng bị dọa choáng váng!

Hắn nhân cơ hội hôn nàng vài cái, đến lần thứ 21, nàng rốt cục nhớ được hô hấp và phản ứng, dùng sức ôm chặt hắn, khẽ hô: “Chàng đến rồi!”

“Cũng gần như bị nàng đánh c.h.ế.t rồi!” Hắn cười nhẹ, nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của nàng. Nàng quyết định không hy vọng noi gương Thư đại nương! Lão công chỉ có một, đánh c.h.ế.t thì làm sao bây giờ?

“Xin lỗi, Thiên Lỗi.” Nàng cúi đầu nói. Ngắn ngủn mấy chữ đã muốn giải quyết toàn bộ, nàng cũng thật giảo hoạt.

“Xin lỗi lần đó? Không cáo mà biệt? Ép ta cưới người khác? Vừa rồi vung quyền? Hay là ──”

“Này! Chàng ít được voi đòi tiên!” Nàng xoa n.g.ự.c hắn.

Tề Thiên Lỗi thần sắc đột nhiên u buồn lên, buông nàng ra, đi tới một bên, đối mặt cửa sổ, thở dài nói: “Mười ngày tới nay, vì nàng mất tích ta đứng ngồi không yên, trà cơm không màng, gần như lật mỗi một tấc đất khắp Tuyền Châu, ta rất sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc đi tìm đoản mệnh. Ta mới không muốn thật sự mắng nàng, nhưng ta sợ nàng cho rằng ta không quan tâm, lại có lần sau chạy trốn, ta ── khụ ──” Hắn ngậm môi, vai lưng khẽ run rẩy, ngược lại giống như đang không nói gì cố nén khóc.

Ngọc Hồ chảy đầy nước mắt sám hối, vội vàng từ sau lưng ôm lấy hắn.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Thiên Lỗi, ta quá tùy hứng, ta quá ích kỷ, ta quá tự cho là đúng! Về sau ta tuyệt không lại làm loại chuyện này! Chàng đừng thương tâm, ta sẽ bồi thường cho chàng thật tốt, ta sẽ sinh cho chàng mười đứa, không! Hai mươi hài tử, thực hiện nguyện vọng nhiều con nhiều cháu cho chàng. Thiên Lỗi, chàng tha thứ cho ta được không?” Nàng vội vàng muốn kéo thân thể hắn qua cam đoan với hắn, nhưng Tề Thiên Lỗi chính là c.h.ế.t không quay người lại, chỉ nhìn thấy thân thể run rẩy lợi hại hơn.

“Thiên Lỗi……” Nàng lại gọi, nước mắt càng tràn ra. Sau đó Tề Thiên Lỗi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm nàng, gắt gao đặt đầu của nàng ở trong lồng ngực.

“Ta ── tha ── thứ cho nàng ──” Giọng nói của hắn phát ra từ kẽ răng.

“Sau này ta sẽ ngoan……” Hai tay nàng trượt lên mặt hắn, lại sờ thấy khuôn mặt sạch sẽ cùng đường nét thanh tú, nàng đẩy hắn ra, mà Tề Thiên Lỗi đã cười ngã xuống ghế bành, mềm nhũn thành một cục bùn! “Tề Thiên Lỗi! Chàng đáng chết!”

Nàng lại trêu chọc hắn một lần nữa! Đây là báo thù của Tề Thiên Lỗi! Trong từ điển của hắn không có chuyện “tha thứ”, nhất là đối với tiểu thê tử của hắn, vĩnh viễn sẽ không quên nhân cơ hội trêu đùa một phen.

“Chàng, chàng, chàng…… ta sẽ không bao giờ tin chàng nữa!” Nàng nhào tới muốn đánh hắn, nhưng lão công nàng vì bụng nàng mà nghĩ, ôm nàng đầy cõi lòng.

“Cẩn thận đó! Thân thể còn phải thay ta sinh hai mươi hài tử, phải chiếu cố thật tốt mới được!”

“Heo mẹ một thai cũng không sinh nhiều như vậy.” Nàng cười nhạo. Nàng cũng chẳng qua là dỗ dành hắn mà thôi, tựa như giống nhau “lừa gạt thiện ý” đối với tiểu hài tử.

Hắn lắc đầu.

“Làm gì có đạo lý người không bằng heo? Ta đối với nàng có lòng tin, hôm nào chúng ta về nhà tìm con heo cái đến phân cao thấp, tin tưởng nàng càng xuất sắc hơn so với heo cái.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.