Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 4 (3)

Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:45

Tiêu Tịch Hòa dứt khoát định "cút", nhưng vừa lăn được vài bước lại quay trở lại: "Ma Tôn, ngài muốn dùng một chút cháo nóng không? Có lẽ sẽ ấm hơn đấy."

Mặc dù biết hắn có sức sống ngoan cường, sẽ không gục ngã trong Cốc Âm Trạch, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.

Nàng còn chờ hắn thay đổi ý định để cứu mình, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện dễ dàng.

Tạ Trích Tinh nghe vậy không hề lay chuyển, chỉ nhắm mắt lặng lẽ chịu đựng cái lạnh.

Tiêu Tịch Hòa thấy thế, không nhịn được nói thêm một câu: “Là cháo nấu từ thịt nạc và tôm tươi, cháo mềm dẻo, nguyên liệu dai giòn, được nấu thơm ngon mềm nhừ. Uống một bát có lẽ có thể xua đi hàn khí, ngài có muốn uống không?”

Lời vừa dứt, Tạ Trích Tinh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn nàng.

“... Hiểu rồi.” Tiêu Tịch Hòa làm một cử chỉ OK rồi quay người bỏ đi.

“Quay lại.” Tạ Trích Tinh trầm giọng nói.

“Vâng ạ.” Tiêu Tịch Hòa lại dứt khoát quay lại, run rẩy đi đến bên cạnh hắn.

“Run rẩy cái gì?” Tạ Trích Tinh không vui.

“Lạnh.” Tiêu Tịch Hòa thành thật trả lời.

Lúc này Tạ Trích Tinh mới nhìn thấy, nàng vẫn mặc chiếc váy lụa mỏng ban ngày. Chiếc váy không chỉ mỏng manh mà còn ít vải một cách đáng thương. Khi nàng ngồi xổm, đôi chân và x/ương quai xanh thấp thoáng ẩn hiện, bị hàn khí từ người hắn làm lạnh, da trắng hồng thêm một chút sắc hồng.

Tiêu Tịch Hòa cúi đầu, chuyên tâm múc một bát cháo từ Túi Càn Khôn ra, còn không quên rắc thêm hành lá và dầu mè: “Ma Tôn.”

Tạ Trích Tinh đưa bàn tay phủ đầy sương trắng ra nhận lấy. Bát cháo vốn còn đang bốc hơi nóng nhanh chóng nguội đi, sau đó đóng băng thành một lớp băng đá cứng ngắc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tiêu Tịch Hòa lập tức mở to mắt: “Sao lại thế này?”

Trong mắt Tạ Trích Tinh lóe lên tia châm chọc: “Cầm về đi, đừng lãng phí.”

“... Ồ.” Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ nhận lấy cái bát cứng đờ vì lạnh, âm thầm đứng dậy quay về. Cứ mỗi bước đi là nàng lại ấm lên một chút, đến khi đi đến cái cây đầu tiên thì đã không còn cảm thấy lạnh nữa.

Nàng quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt hờ hững của hắn. Ánh trăng đổ xuống người hắn, đôi mày tuấn mỹ và đôi mắt toát lên vẻ ngông nghênh siêu thoát. Ngay cả khi đối diện, hắn cũng không dời tầm mắt, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Tiêu Tịch Hòa khựng lại, một câu nói buột ra khỏi miệng: “Thực ra ngài vẫn muốn ăn cháo phải không?”

Hỏi xong, chính nàng cũng cảm thấy vô lý. Lạnh đến cực độ không chỉ là lạnh, mà còn thường đi kèm với cảm giác đau buốt như c/ắt xư/ơng. Hắn bây giờ cả người sắp đóng băng rồi, làm sao còn có tâm trạng ăn uống được...

“Đúng.” Tạ Trích Tinh thản nhiên thừa nhận.

... Coi như nàng chưa nói gì. Khóe miệng Tiêu Tịch Hòa giật giật, nàng quay lại bên cạnh hắn: “Vậy thì để ta đút cho ngài. Ngài nuốt xuống ngay lập tức trước khi cháo nguội hẳn, không cho nó thời gian để đóng băng.”

Tạ Trích Tinh suy nghĩ một lát, cảm thấy khả thi.

Tiêu Tịch Hòa thấy hắn đồng ý, liền múc hết phần cháo còn lại trong nồi ra, múc một muỗng nhanh chóng đưa tới. Tạ Trích Tinh không hề do dự, dứt khoát nuốt gọn.

“Thế nào?” Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt mong chờ.

Tạ Trích Tinh nhíu mày: “Vẫn hơi lạnh.”

“Không bị đông thành cục băng đã là tốt lắm rồi.” Tiêu Tịch Hòa vừa nói vừa đút cho hắn thêm một ngụm.

“Không bằng tay nghề lúc trước của ngươi.” Tạ Trích Tinh đ/ánh giá.

... Sắp đóng băng thành người băng nhỏ rồi, mà còn có tâm trạng chỉ trỏ tay nghề nấu ăn của nàng sao? Tiêu Tịch Hòa thầm mắng trong lòng, mặt ngoài cười giả lả: “Nấu từ trưa, ngài mãi không đến, nên bị hầm quá lửa rồi.”

Tạ Trích Tinh khẽ gật đầu, ăn thêm một ngụm thì đột nhiên siết ch/ặt nắm tay. Đường hàm dưới của hắn căng lên một đường sắc lạnh, ngay cả yết hầu cũng bắt đầu run rẩy. Tiêu Tịch Hòa chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như lạnh hơn nữa. Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy lớp băng sương trên người hắn ngày càng dày. Rõ ràng đang là tháng Tám trời thu còn oi ả, nhưng trên người hắn lại lạnh như giữa mùa đông rét buốt.

“Ma Tôn, ngài không sao chứ...” Lần đầu tiên Tiêu Tịch Hòa thấy người ta đóng băng ở cự ly gần. Tuy biết trong tiểu thuyết tu tiên mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhưng nàng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Tạ Trích Tinh nhíu mày chống lại hàn khí trong cơ thể, không có thời gian để ý đến nàng. Tiêu Tịch Hòa l/iếm môi, cuối cùng không kìm được tò mò, lén lút đưa ngón tay chạm vào mu bàn tay hắn.

Lạnh quá.

Tiêu Tịch Hòa vội rụt tay lại, vừa định móc ra hai bộ quần áo để hắn giữ ấm, thì thấy chỗ hắn bị nàng chạm vào, sương tuyết đột nhiên tan chảy.

Nàng ngẩn người, lại một lần nữa nắm lấy tay hắn. Lần này động tác hơi lớn, lập tức bị Tạ Trích Tinh phát hiện.

“Sao, muốn thừa nước đục thả câu?” Giọng Tạ Trích Tinh nghe không ra cảm xúc.

Tiêu Tịch Hòa vội vàng buông tay: “Không, ta chỉ là... Ma Tôn nhìn xem, lớp sương lạnh trên tay ngài đã tan rồi!”

Nàng kinh hô như vừa phát hiện ra điều gì đó lớn lao. Tạ Trích Tinh cúi đầu nhìn, nơi nàng nắm quả nhiên sương tuyết đã tan chảy.

“Ta biết rồi, nhất định là vì thể chất Toàn Dương của ta, có thể khắc chế... sương lạnh trên người ngài.” Tiêu Tịch Hòa nhất thời hưng phấn, suýt chút nữa nói ra chứng Hàn Âm mà không ai biết của hắn.

Nói xong, nàng không đợi Tạ Trích Tinh đồng ý, lại một lần nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Cả hai cùng cúi xuống nhìn. Lớp sương lạnh bắt đầu từ chỗ nàng chạm vào, rút lui như thủy triều. Chẳng mấy chốc, nhiệt độ xung quanh đã tăng lên, tuy vẫn còn lạnh, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Tạ Trích Tinh có lẽ cũng cảm thấy dễ chịu hơn, vết nhăn giữa hai lông mày dần giãn ra, chậm rãi thở ra một luồng khí lạnh.

Đáng tiếc, sự bình yên này không duy trì được bao lâu, chứng Hàn Âm lại một lần nữa tái phát, lần này còn dữ dội hơn. editor: bemeobosua. Sắc mặt Tạ Trích Tinh khẽ biến, hắn trực tiếp kéo Tiêu Tịch Hòa vào lòng.

Tiêu Tịch Hòa bị kéo đột ngột, va vào lồng n/gực rắn chắc của hắn. Chưa kịp kêu đau, nàng đã cảm thấy hơi lạnh thấu xư/ơng trực tiếp chui vào cơ thể. Nàng lạnh đến run rẩy, mặc dù biết cái lạnh này là do Tạ Trích Tinh mang đến, nhưng theo bản năng vẫn rúc vào lòng hắn tìm hơi ấm.

Hơi thở của cả hai đều có chút nặng nề, chỉ là một người vì quá lạnh, người kia vì cái lạnh đã giảm bớt đi nhiều. Hơi lạnh cả hai thở ra hòa quyện vào nhau, dần dần trở nên đồng điệu.

“Thật ra...” Tiêu Tịch Hòa ngập ngừng mở lời, “Còn một cách nữa, có thể giúp ngài thực sự ấm lên.”

“Hửm?”

“Ngài có nghe nói đến... ma s/át sinh nhiệt không?” Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt ngây thơ trong sáng.   =))))

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.