Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 5 (1)
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:45
5.
Tiêu Tịch Hòa vừa nói xong, Tạ Trích Tinh im lặng một cách kỳ lạ.
Thấy hắn không tiếp lời, Tiêu Tịch Hòa cũng không thất vọng, chỉ tiếp tục dẫn dắt: “Ngài biết câu đó có ý gì không?”
“Không biết, nhưng cảm thấy không phải lời hay ý đẹp.” Tạ Trích Tinh lạnh lùng nhìn nàng, “Nếu ngươi dám nói là chuyện liên quan đến song tu, ta không ngại g/iết ngươi đâu.”
“... Đương nhiên không phải chuyện song tu. Đùa gì chứ, ngài đang khó chịu như thế này, làm sao ta có thể nhắc đến song tu được?” Tiêu Tịch Hòa nói với giọng điệu chính trực, không thể tin được, và kiên quyết phủ nhận, “Ngài thật là dơ bẩn! Ma s/át mà ta nói... là có ý này.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay xoa xoa lên mu bàn tay lạnh như băng của hắn, “Thế này, có ấm hơn một chút không?”
Tạ Trích Tinh nhắm mắt lại, đường hàm dưới căng lên một đường sắc lạnh: “Đừng làm ồn.”
Tiêu Tịch Hòa lập tức ngoan ngoãn.
Không biết từ lúc nào đã qua giờ Tý, trong Cốc Âm Trạch yên tĩnh lạ thường, ngay cả côn trùng cũng không kêu nữa. Ngước mắt nhìn lên, giữa những tán cây đan xen c/hặt chẽ có một khoảng trống nhỏ xíu có thể nhìn thấy bầu trời, ánh trăng từ đó đổ xuống.
Trăng Rằm tháng Tám thật tròn. Tiêu Tịch Hòa xoa xoa cánh tay lạnh cóng của mình, cuối cùng không nhịn được mở Túi Càn Khôn, chật vật lôi chăn ra khỏi tư thế bị Tạ Trích Tinh ôm giống như vượn mẹ ôm vượn con.
Tạ Trích Tinh ôm nàng, tuy cái lạnh thấu x/ương đã giảm bớt đi nhiều, nhưng nhìn chung vẫn không dễ chịu. Khi nhận thấy nàng không ngoan ngoãn, hắn cũng lười để ý, cho đến khi nàng cứ động đậy không ngừng, hắn mới không thể nhịn được mở mắt: “Hàn khí là từ cơ thể ta phát ra, ngươi định quấn chúng ta lại rồi cùng nhau ch/ết cóng à?”
Tiêu Tịch Hòa khựng lại: “Tại sao lại ch/ết cóng?”
Tạ Trích Tinh nhìn nàng một cách đờ đẫn.
Tiêu Tịch Hòa chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu.
“Ngươi dùng chăn bọc cục băng lại, sẽ thế nào?” Sau một hồi im lặng, Tạ Trích Tinh hỏi.
Tiêu Tịch Hòa suy nghĩ một chút: “Sẽ làm chậm thời gian cục băng tan chảy... À, hiểu rồi, Ma Tôn ngài thông minh quá.”
Tạ Trích Tinh liếc nhìn nàng, không để tâm đến lời khen ngợi không thật lòng của nàng.
Tiêu Tịch Hòa ném cái chăn đang kéo dở cùng Túi Càn Khôn xuống đất, lặng lẽ chịu đựng hàn khí từ người Tạ Trích Tinh. Đêm đã khuya, nàng bị lạnh đến t/ê l/iệt tứ chi, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào. Nhìn lại Tạ Trích Tinh, mặc dù đã nhắm mắt, nhưng yết hầu vẫn thỉnh thoảng cử động, rõ ràng là vẫn đang âm thầm chịu đựng cái lạnh.
Lạnh đến cực độ chính là đau đớn. Tiêu Tịch Hòa biết hiện tại hắn rất khó chịu, cũng kém đi vài phần kiên nhẫn và bình tĩnh so với thường ngày. Lúc này nàng tuyệt đối không được chọc giận hắn, tốt nhất là nên ngoan ngoãn chờ đợi đến trời sáng, nhưng…
“Ma Tôn, chúng ta nói chuyện đi. Chuyển dời sự chú ý của ngài, nếu không đêm dài sẽ khó mà chịu đựng được.” Nhưng mà buồn chán quá, nàng cảm thấy thời gian trôi qua như cả năm, chỉ có thể mạo hiểm tìm đường ch/ết để g/iết thời gian.
Tạ Trích Tinh nghe vậy, ngước mắt nhìn nàng.
Tiêu Tịch Hòa cười lấy lòng: “Ma Tôn.”
Tạ Trích Tinh: “Ừm.”
Có phản ứng rồi! Tinh thần Tiêu Tịch Hòa phấn chấn: “Bình thường ngài ngủ ở đây sao?”
“Ừm.”
“Cũng không có giường hay chăn gối gì sao?” Tiêu Tịch Hòa tò mò, “Cứ thế này mà ngủ khô à?”
“Ừm.”
“Như vậy thật đáng thương. Trong Túi Càn Khôn của ta có chuẩn bị rất nhiều thứ, sáng mai ta trải giường cho ngài nhé,” Tiêu Tịch Hòa thở dài, nhìn quanh một lượt, “Ta còn có một cái lều dự phòng, nhưng chỗ này của ngài quá nhỏ, không đặt vừa. Nhưng có thể dùng bạt che mưa dựng tạm một cái, xung quanh toàn là cành cây, có thể buộc lên đó. Ta còn có thể...”
“Ngươi đang đồng cảm với ta?” Giọng Tạ Trích Tinh không rõ ý.
Tiêu Tịch Hòa khựng lại: “Hửm?”
“Ta lớn đến từng này, ngươi là người thứ hai đồng cảm với ta.” Tạ Trích Tinh nhìn nàng, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ lười biếng dịu dàng, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ phóng khoáng lãng tử.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tịch Hòa nhìn kỹ dung mạo của hắn ở cự ly gần như vậy, nhất thời có chút ngây người.
Một lát sau, nàng hoàn hồn lại, hỏi với vẻ mong đợi: “Vậy ngài có cảm thấy ta rất đặc biệt, rất khác biệt, hoàn toàn khác với những người ngoài kia chỉ quan tâm ngài bay có cao không, mà không lo lắng ngài có mệt không?”
“Ừm.” Tạ Trích Tinh đáp lại một cách qua loa.
Tiêu Tịch Hòa nhân cơ hội đề xuất: “Vậy người đặc biệt như thế, ngài có muốn cứu mạng nàng không?”
“Không muốn.”
Tiêu Tịch Hòa: “...”
Đồ ch/ó ch/ết.
Im lặng một lát, nàng lại nhớ đến lời hắn vừa nói: “Người đầu tiên đồng cảm với ngài là ai?”
“Cựu chưởng môn phái Côn Lôn.”
“Cựu chưởng môn? Ông ấy từ chức rồi sao?” Tiêu Tịch Hòa tò mò.
“Ông ấy chế/t rồi,” Khóe mắt Tạ Trích Tinh nhếch lên, liếc nhìn nàng một cách nhẹ nhàng, “Ta g/iết.”
Tiêu Tịch Hòa: “...”
Cảm ơn Ma Tôn đại nhân đã làm cho cuộc trò chuyện ch/ết đi. Tiêu Tịch Hòa lập tức ngoan ngoãn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Khi bình minh dần đến, nhiệt độ xung quanh lại càng lúc càng lạnh. Tiêu Tịch Hòa lạnh đến mức đầu óc mơ màng, gắng gượng nhặt Túi Càn Khôn lên, sau đó mò ra một hộp th/uốc. editor: bemeobosua. Mở ra, nàng khựng lại, chột dạ dùng thân mình che chắn, lấy ra hai viên th/uốc rồi nhanh chóng đóng lại, giấu vào Túi Càn Khôn.
“Linh d.ư.ợ.c cấp thấp chữa đau đầu sổ mũi, ngươi ăn mấy thứ này làm gì?” Tạ Trích Tinh liếc mắt một cái đã nhận ra thứ nàng đang uống.
Tiêu Tịch Hòa thấy hắn không hỏi gì khác, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Phòng cảm cúm.”
Sau đó Tạ Trích Tinh không nói gì nữa.
Mặc dù hắn luôn không chịu tiếp lời, nhưng quen biết lâu rồi ít nhiều cũng có thể đoán được khi nào hắn sẽ nói, khi nào sẽ giả vờ không nghe thấy. Ví dụ như bây giờ, hắn đáng lẽ phải tiếp lời nhưng lại im lặng, rõ ràng là rất bất thường.
Tiêu Tịch Hòa nhìn hắn: “Có vấn đề gì sao?”
