Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 5 (2)

Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:46

“Một người sắp ch/ết, lại còn biết yêu quý bản thân mình.” Tạ Trích Tinh chậm rãi nói ra lời lẽ vừa nãy chưa kịp nói, không mang theo bất kỳ ngữ khí nào, nhưng mỗi chữ đều đầy rẫy sự chế giễu.

Tiêu Tịch Hòa: “...” 

Nàng không nên nhiều lời hỏi câu đó.

Hai người vừa nói chuyện, chân trời đã hửng sáng. Cùng với tia nắng đầu tiên xuyên qua khoảng trời nhỏ phía trên rọi xuống, Tạ Trích Tinh buông tay đang ôm nàng ra.

Tiêu Tịch Hòa chật vật đứng dậy khỏi vòng tay hắn, vừa đứng thẳng người lại ngã phịch xuống đất: “Á á á, tê chân quá...”

Tạ Trích Tinh kéo khóe môi, ngón tay như có như không gõ gõ vào đầu gối nàng hai cái: “Đi làm cơm đi.”

Tiêu Tịch Hòa không thể tin được: “Chân ta thế này rồi ngài chỉ quan tâm đến... Ơ, không tê nữa.”

Nàng ngẩn ra, lại gõ gõ vào đầu gối hai cái, hoàn toàn không có chuyện gì, cảm giác tê mỏi lúc nãy dường như chỉ là ảo giác. X/ác định không sao, nàng ngay lập tức tràn đầy sức sống, chạy lăng xăng về làm vài cái bánh, phục vụ xong Ma Tôn đại nhân thì chui tọt vào lều. Bị lạnh cả đêm, các khớp xư/ơng đều đau nhức, không biết có để lại di chứng gì không. Tiêu Tịch Hòa cuộn ch/ặt chăn nhỏ của mình, rất nhanh đã ngủ say.

Nàng ngủ một mạch đến giữa trưa, việc đầu tiên khi mở mắt ra là sờ lên đầu mình.

Tốt lắm, không nóng cũng không đau, xem ra thu/ốc trị cảm sốt trong tiểu thuyết quả nhiên là hữu hiệu. Độ hài lòng của Tiêu Tịch Hòa đối với thế giới này lại tăng thêm một điểm. Nàng mỉm cười ngồi dậy, bất ngờ đối diện với một đôi mắt dài hẹp.

“Á!” Tiêu Tịch Hòa kinh hãi ôm chăn, “Ngài đến từ lúc nào vậy?”

“Vừa mới đến,” Tạ Trích Tinh trả lời, rồi liếc nhìn nàng, “Với mức độ quấn chăn của ngươi, dù không uống th/uốc cũng sẽ không bị b/ệnh.”

... Sao ngài biết ta quấn chăn? Tiêu Tịch Hòa nhìn chiếc chăn lông ngỗng đang nằm bừa bộn trên giường, lẩm bẩm trong lòng. Sau đó nàng mới nhìn hắn: “Đến làm gì?”

“Đến giờ làm cơm rồi.” Tạ Trích Tinh nhắc nhở.

Tiêu Tịch Hòa: “... Ngài muốn ăn gì?”

Tạ Trích Tinh suy nghĩ một lát: “Cá chạch đá.”

Tiêu Tịch Hòa xoa xoa sống mũi, bước xuống giường định đi bắt cá. Tạ Trích Tinh bước theo sau nàng, thong thả đi về phía dòng suối.

Khoảng thời gian trước đã bắt gần hết cá lớn, chỉ còn lại những con cá nhỏ khoảng một hai lạng, nhưng cũng có thể dùng tạm. Tiêu Tịch Hòa xắn quần lội xuống nước, cúi người nhìn chằm chằm mặt nước một lúc lâu, xoẹt một tiếng ra tay bắt được một con.

“Giỏi.” Tạ Trích Tinh đứng bên bờ suối khen một câu.

“Đương nhiên rồi... Ơ?” Tiêu Tịch Hòa ngạc nhiên một chút, ném con cá trở lại nước rồi bắt lại, nhưng bắt lên xong vẫn lắc đầu. Liên tục ba bốn lần sau, nàng thở dài: “Không ăn được nữa, đổi món khác đi.”

“Tại sao?” Tạ Trích Tinh lập tức không vui.

“Hình như là mùa sinh sản, để tránh đ/ánh bắt cạn kiệt, lúc này không nên bắt thì hơn.” Tiêu Tịch Hòa nói xong, tự mình lẩm bẩm. Mùa sinh sản của cá chạch đá thường vào mùa xuân hè, phải là lúc thời tiết nóng và nhiệt độ nước cao, bây giờ thời tiết rõ ràng đã se lạnh, sao chúng đột nhiên đồng loạt bước vào mùa sinh sản?

... Chẳng lẽ là thiết lập độc đáo chỉ có trong tiểu thuyết? Nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tạ Trích Tinh: “Ăn món khác đi.”

Tạ Trích Tinh khẽ cau mày, nhìn lại mặt suối. Tiêu Tịch Hòa vội vàng xua tay ngăn cản tầm mắt hắn: “Đừng nghĩ nữa, thực sự không được đâu.”

Nàng quá kiên quyết, Tạ Trích Tinh đành bỏ qua.

“Thế này đi, chúng ta đi bắt một con thỏ, ta làm món thỏ nướng mật ong cho ngài.” Tiêu Tịch Hòa đi ra khỏi nước, “Thỏ nướng mật ong sẽ chảy mỡ xèo xèo, bên ngoài giòn bên trong mềm, thơm hơn cả món dầu ớt, ngài chắc chắn sẽ thích.”

Tạ Trích Tinh tưởng tượng theo lời nàng miêu tả, cuối cùng cũng chịu từ bỏ cá chạch đá.

Hai người cùng nhau đi sâu vào rừng. Nhờ việc Tạ Trích Tinh bị nhốt ở đây ba mươi năm, đã sớm quen thuộc với mọi địa hình, dễ dàng tìm thấy một hang thỏ. Đáng tiếc, Tiêu Tịch Hòa đặt bẫy xong, chờ đợi rất lâu theo kiểu ôm cây đợi thỏ, mới đợi được một con thỏ bụng to.

Sau đó là con thứ hai, con thứ ba, tất cả đều mang bụng bầu, thò đầu ra nhìn bọn họ, tròn xoe trông rất hài hước.

“... Sao thỏ cũng m/ang th/ai?” Tiêu Tịch Hòa cạn lời. Có phải tất cả động vật trong Cốc Âm Trạch đều m/ang th/ai rồi không?

Tạ Trích Tinh kéo khóe môi: “Còn bắt nữa không?”

Tiêu Tịch Hòa cười gượng một tiếng, lặng lẽ thu lồng lại, lũ thỏ nhảy nhót chui vào hang.

Không biết từ lúc nào đã mất nửa canh giờ, Tiêu Tịch Hòa từ bỏ ý định săn bắt thức ăn: 

“Trong Túi Càn Khôn của ta có khoai lang, ta làm cho ngài món viên khoai lang chiên, kèm với cháo nhé?”

“Dùng khoai lang chiên viên?” Tạ Trích Tinh nhìn nàng, dường như lần đầu tiên nghe thấy.

Tiêu Tịch Hòa lập tức hăng hái: “Chưa ăn bao giờ phải không? Sa mạc ẩm thực chính là không ổn rồi, ngay cả món ăn gia đình như thế này cũng không có. Đợi chút, ta làm cho ngài.”

Sau những ngày tháng gần gũi gần đây, mặc dù mục đích vẫn chưa đạt được, nhưng nàng ít nhiều cũng hiểu rõ về Tạ Trích Tinh. Ví dụ như khi hắn vui vẻ, nàng có nói vài câu trêu đùa hắn cũng không chấp nhặt, phần lớn thời gian hắn đều giống một người bình thường.

Ví dụ như bây giờ, thái độ Tiêu Tịch Hòa có tùy t/iện một chút, hắn cũng không bận tâm, ng/ược lại còn tỏ vẻ hứng thú đi theo nàng.

... Đương nhiên, cũng có thể đơn thuần là đói bụng rồi.

Giải quyết xong bữa trưa, thời gian lại trôi qua một cách tuần tự. Tiêu Tịch Hòa vẫn chỉ có thời gian ba bữa cơm một ngày để gặp Tạ Trích Tinh, vẫn tranh thủ mọi cơ hội để thuyết phục hắn song tu với mình, và Tạ Trích Tinh vẫn ăn xong là đi ngay, hoàn toàn không có ý định lay chuyển.

Mặt trời lặn rồi lại mọc, sinh mạng của Tiêu Tịch Hòa cuối cùng cũng bước vào giai đoạn đếm ng/ược.

Vào buổi chiều của ngày thứ ba đếm ngư/ợc, Tiêu Tịch Hòa đột nhiên cảm thấy chóng mặt, hoàn hồn lại thì thấy mũi có cảm giác ngứa ẩm. editor: bemeobosua. Nàng theo bản năng sờ một cái, đầu ngón tay lập tức nhuốm màu đỏ tươi.

Nhìn thấy vệt m.á.u đỏ tươi đó, nàng sững sờ rất lâu, lần đầu tiên cảm nhận được cái ch/ết đang đến gần một cách chân thực.

Nàng sắp ch/ết rồi.

Mạng sống thứ hai mà nàng khó khăn lắm mới có được, sắp biến mất rồi.

Sau khi ch/ết, liệu nàng có trở về thế giới thực, tiếp tục làm người thực vật đau khổ không? Hay là ch/ết hoàn toàn, không còn cơ hội sống lại nữa?

Tiêu Tịch Hòa nhìn chằm chằm vào m/áu trên ngón tay rất lâu, run rẩy tìm kiếm trong Túi Càn Khôn, cuối cùng cũng tìm ra gói thu/ốc bột mà nàng giấu ở góc khuất nhất.

Hợp Hoan Tán.

... Nàng sẽ thuyết phục hắn lần cuối cùng. Nếu hắn còn không đồng ý, thì đừng trách nàng dùng biện pháp mạnh. Tiêu Tịch Hòa si/ết ch/ặt gói thu/ốc, âm thầm hít một hơi sâu.

“Ma Tôn đại nhân, ngài đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.