Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 39 (5)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:10
Chưa nói hết câu đã nhảy vọt lên, Tạ Vô Ngôn vội vàng ôm ch/ặt lấy người, Liễu Giang đang lơ lửng giữa không trung giương nanh múa vuốt, nhất quyết muốn g/iết ch/ết Tạ Trích Tinh.
“Ngươi dám cư/ỡng b/ức đồ đệ ta, ta không g/iết ngươi th/ề không làm người!”
“Con, con, con không bị ép buộc! Con là tự nguyện.” Tiêu Tịch Hòa vội vàng giải thích.
“Liễu Giang ngươi nghe rồi đó, đồ đệ ngươi là tự nguyện, là tự nguyện…” Tạ Vô Ngôn bị hắn đ/ánh vào mũi, lập tức đau nhói, nhưng lại không dám buông tay.
“Xí tự nguyện! Nếu nàng ấy tự nguyện sao lại trốn suốt hai năm?” Liễu Giang tiếp tục phát điê/n.
“Thật sự là tự nguyện……” Tiêu Tịch Hòa mặt đỏ bừng, quấn vội quần áo của Tạ Trích Tinh định đứng dậy, Tạ Trích Tinh nhíu mày, lại ôm nàng trở về.
“Ngươi còn dám ức h/iếp người!” Liễu Giang không bỏ sót cảnh này, càng thêm đ/iên tiết.
Tạ Vô Ngôn than trời: “Tạ Trích Tinh! Còn không mau buông Tịch Hòa ra! Ngươi nhất định phải làm hắn tức chế/t mới chịu sao?”
“Ma Tôn, ngươi buông ta ra trước đã, để ta giải thích với Sư phụ.” Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt khó xử cũng khuyên nhủ.
Tạ Trích Tinh nhìn người này rồi lại nhìn người kia, im lặng một lúc rồi từ từ mở lời: “Không buông.”
Tạ Vô Ngôn: “……”
Tiêu Tịch Hòa: “……”
“Tạ, Trích, Tinh!” Liễu Giang thoát khỏi Tạ Vô Ngôn, hóa chưởng thành trảo lao thẳng tới Tạ Trích Tinh.
Tiêu Tịch Hòa giật mình, vội vàng chắn trước Tạ Trích Tinh, nhưng lại bị Tạ Trích Tinh kéo về lòng.
“Ta có con với nàng ấy rồi.” Tạ Trích Tinh chậm rãi mở lời.
Tiêu Tịch Hòa: “……”
Tay Liễu Giang đột ngột dừng lại cách cổ họng hắn một tấc: “Ngươi nói gì?”
Tạ Vô Ngôn cũng xông tới, kéo Liễu Giang lùi lại vài bước, t/iện thể vẻ mặt kinh ngạc lặp lại câu hỏi của mình: “Ngươi nói gì?”
“Có th/ai rồi, không nên chịu trách nhiệm sao?” Tạ Trích Tinh ngước mắt nhìn hai người đang há hốc mồm.
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt: “Ma Tôn, ngươi không phải không định nói sao?”
“Không nói, hắn sẽ nổi đ/iên.” Tạ Trích Tinh không vui.
Tiêu Tịch Hòa nhếch môi, ngượng nghịu gật đầu: “Đúng… có th/ai rồi.”
Liễu Giang ngây người nhìn hai người, một lúc sau run rẩy môi mở lời: “Tạ Trích Tinh, ngươi là c/ầm th/ú không bằng……”
Tạ Vô Ngôn kiềm chế sự phấn khích của một người sắp lên chức ông nội trẻ tuổi, khẽ ho một tiếng khuyên: “Lão huynh, ngươi cũng đừng giận, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”
“Xí một nhà, Tạ Trích Tinh ta g/iết ngươi!” Liễu Giang lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Tạ Vô Ngôn vội vàng kiềm chế người lại: “Chuyện này là do Trích Tinh nhà ta làm sai, ông muốn đ/ánh muốn m/ắng chúng ta đều chấp nhận, nhưng đừng dọa đến Tịch Hòa, vạn sự cứ bàn bạc tử tế……”
“Ai thèm bàn bạc tử tế với các ngươi!” Liễu Giang tức đến run rẩy, “Tịch Hòa, con mau qua đây với ta, chúng ta về Dược Thần Cốc!”
“Đừng đi, đừng đi, tất cả là lỗi của chúng ta, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm!” Tạ Vô Ngôn vẫn đang níu kéo.
“Chúng ta bây giờ đi ngay!” Liễu Giang giãy giụa kéo Tiêu Tịch Hòa.
“Nàng ấy không thể đi.” Tạ Trích Tinh lạnh lùng đứng nhìn.
Liễu Giang tức giận: “Tại sao không thể đi?!”
“Vì người m/ang t/hai không phải nàng ấy.” Tạ Trích Tinh thản nhiên nói.
Liễu Giang trợn mắt: “Ngươi nói vậy là ý gì?!”
“Đúng rồi Trích Tinh, ngươi nói chuyện đàng hoàng đi, đừng chọc Sư phụ giận!” Tạ Vô Ngôn vội vàng qu/át.
Tạ Trích Tinh cười khẩy một tiếng, bình tĩnh nhìn Liễu Giang: “Nàng là thể chất thuần Dương, làm sao có thể m/ang t/hai được?”
“Tịch Hòa là thể chất thuần Dương à, ta là lần đầu tiên thấy cô gái có thể chất thuần Dương,” Tạ Vô Ngôn kinh ngạc, editor: bemeobosua. sau đó nhận ra điều không đúng, “Nữ tử thể chất thuần Dương quả thực không thể m/ang t/hai con cái, vậy sao ngươi lại nói nàng có t/hai……”
Tự nhiên có một dự cảm chẳng lành là sao nhỉ.
Liễu Giang cũng sững sờ, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt chột dạ của đồ đệ mình, càng cảm thấy có điều chẳng lành.
“Chuyện nàng là hậu duệ Lộc Thục, Hứa Như Thanh bọn họ chắc đã nói với ngươi rồi chứ?” Tạ Trích Tinh khẳng định thẳng thừng suy đoán của hắn.
Liễu Giang đờ đẫn đối diện với hắn, sau đó quay đầu nhìn Tạ Vô Ngôn.
Thể chất thuần Dương, hậu duệ Lộc Thục…… Khóe miệng Tạ Vô Ngôn co giật: “Không, không phải chứ?”
Liễu Giang sững sờ nhìn tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ đáng thương gật đầu lia lịa. Hắn hít một hơi lạnh, lại nhìn Tạ Vô Ngôn.
“……Làm gì?” Tạ Vô Ngôn vẫn còn đang ngơ ngác.
Liễu Giang vẻ mặt trịnh trọng: “Mọi thứ đều là lỗi của chúng ta, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Tạ Vô Ngôn lập tức tối sầm mặt mũi.
