Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 40 (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:10
40. Hội đàm thông gia
Từ con dâu m/ang t/hai, đột nhiên biến thành con trai m/ang t/hai, Tạ Vô Ngôn quả thực chịu một cú sốc không nhỏ, đến mức khi vài người xuất hiện lại trong Chính Điện, hắn vẫn còn bộ dạng suy sụp tinh thần.
Tiêu Tịch Hòa đã chỉnh đốn lại y phục, ngoan ngoãn đứng sau lưng Liễu Giang, thấy Tạ Vô Ngôn thất thần, không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở Sư phụ: “Lát nữa nếu hắn đ/ánh con, Sư phụ nhớ cản lại nhé, con sợ đau.”
“Hắn dựa vào cái gì mà đ/ánh con?” Liễu Giang không phục, nhưng giọng nói vẫn tự động hạ thấp, “Con không thấy lúc nãy hắn tưởng con m/ang t/hai thì bộ dạng tiểu nhân hớn hở kia sao? Bây giờ đến lượt con trai mình thì không chịu nổi? Làm người không thể quá hai mặt.” =)))
Nhìn vẻ mặt ung dung tự tại của Sư phụ, Tiêu Tịch Hòa khóe miệng giật giật, thầm nghĩ vừa nãy Sư phụ đâu có được như thế này.
Trong sự im lặng, Liễu Giang, với tư cách là phụ huynh bên nữ, chủ động mở lời: “Về đứa bé này, các ngươi nghĩ sao?”
“Còn nghĩ được thế nào nữa? Ngươi có ý gì?” Tạ Vô Ngôn lập tức chất vấn.
Liễu Giang ho khan một tiếng: “Tạ huynh, ngươi đừng k/ích đ/ộng như vậy, ta không có ý gì khác, chỉ muốn bàn bạc với ngươi một phương pháp giải quyết.”
“Người m/ang t/hai không phải là đồ đệ của ngươi, đương nhiên ngươi không k/ích độ/ng!” Tạ Vô Ngôn tức đến bật cười.
Liễu Giang khóe miệng giật giật: “Xem ra hôm nay không thích hợp bàn bạc chuyện chính, Tịch Hòa, chúng ta về trước, đợi Tạ huynh bình tĩnh lại rồi đến.”
Tiêu Tịch Hòa lập tức nhìn Tạ Trích Tinh: “Sư phụ…”
“Im miệng, nghe lời ta.” Liễu Giang hạ giọng.
Tiêu Tịch Hòa ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vô Ngôn đã đậ/p bàn: “Quay lại cho ta!”
Liễu Giang hắng giọng, dứt khoát kéo đồ đệ quay lại.
Tiêu Tịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xin lỗi với Tạ Vô Ngôn.
Tạ Vô Ngôn nghiêm mặt: “Liễu Giang, ngươi có phải quá đáng rồi không? Bây giờ là đồ đệ của ngươi có lỗi với con trai ta, không phải con trai ta có lỗi với đồ đệ của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà lý lẽ rành mạch như vậy!”
“Chuyện đôi bên tự nguyện, có gì mà có lỗi hay không có lỗi?” Liễu Giang lý lẽ đanh thép, “Hơn nữa đồ đệ ta trước đây đâu có biết mình có huyết mạch Lộc Thục, nó là một tiểu cô nương, không chỉ bị con trai ngươi cưỡ/ng ép lâu như vậy, còn bị dọa sợ phải trốn chạy khắp nơi, ngươi đặt lương tâm mà nói xem rốt cuộc là ai sai?”
Lời của Liễu Giang khiến Tạ Trích Tinh nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp, lập tức lạnh lùng nhìn Tiêu Tịch Hòa. editor: bemeobosua. Lưng Tiêu Tịch Hòa căng thẳng, vội vàng kéo Liễu Giang: “Sư phụ, ngươi nói ít thôi, con không bị cư/ỡng ép…”
“Con đừng xen vào, để hắn nói!” Tạ Vô Ngôn nhất quyết phải tranh luận cho ra lẽ, “Bất kể nàng ấy có biết mình có huyết mạch Lộc Thục hay không, sự thật bây giờ là con trai ta! Con trai ta đường đường là một người đàn ông! Lại m/ang t/hai như phụ nữ!”
“Sao, ngươi coi thường phụ nữ à? Mẹ ngươi, vợ ngươi đều là phụ nữ!” Liễu Giang cười lạnh.
Tạ Vô Ngôn nổi giận: “Ngươi bớt lôi chuyện xa xôi vào đây! Bây giờ là chuyện đàn ông phụ nữ sao?”
“Ai lôi chuyện xa xôi vào? Sự thật là đồ đệ ta là một tiểu cô nương, về bản chất khác với những gã đàn ông thối tha kia! Đàn ông khiến phụ nữ m/ang t/hai, không phải là lỗi lầm thì cũng là sơ suất, tóm lại ít nhiều có chút cố ý, còn đồ đệ ta trong chuyện này là vô tội, nếu ngươi là phụ nữ, đang yên đang lành đột nhiên như nàng ấy mà làm mẹ, ngươi không ấm ức sao?!”
Tạ Vô Ngôn đập bàn: “Ấm ức thì có thể không chịu trách nhiệm sao?!”
“Chúng ta nói là không chịu trách nhiệm sao?! Vừa nãy không phải đã bày tỏ thái độ là sẽ chịu trách nhiệm rồi sao?! Là tự ngươi không nói chuyện đàng hoàng!” Liễu Giang cũng đ/ập bàn theo.
Hai người cộng lại vài trăm tuổi tranh cãi đỏ mặt tía tai, xắn tay áo sẵn sàng lao vào đ/ánh nhau như đàn bà chanh chua, dọa Tiêu Tịch Hòa không dám hó hé tiếng nào, chỉ có thể mật âm cầu cứu Tạ Trích Tinh: “Ma Tôn, ngươi có muốn nói vài câu không?”
“Nói gì, không thấy rất náo nhiệt sao?” Tạ Trích Tinh hỏi ngư/ợc lại.
Tiêu Tịch Hòa: “…Cãi nhau nữa là họ sẽ đ/ánh nhau thật đấy.”
Tạ Trích Tinh im lặng một lát, vẻ mặt suy tư nâng chén trà lên.
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Đừng tưởng ta không nhìn ra ngươi còn đang mong chờ hơn!
Không trông cậy được vào Tạ Trích Tinh, nàng đành tự mình cứng rắn lên: “Hai, hai vị trưởng bối, chúng ta bình tĩnh lại được không?”
“Không được!”
“Không thể!”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Tạ Trích Tinh thong thả uống ngụm nước, dáng vẻ như đã sớm liệu trước.
“Ngươi m/ắng đồ đệ ta?” Liễu Giang không dám tin, “Bây giờ còn chưa thế nào, ngươi đã bắt đầu m/ắng đồ đệ ta rồi? Nếu sau này thật sự có thể thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đem nó thế nào à?”
“Ngươi đừng có trắng đen lẫn lộn, ta việc gì phải đem nó thế nào, chẳng lẽ ngươi không m/ắng à?” Tạ Vô Ngôn lại đập bàn.
Liễu Giang cũng không chịu yếu thế: “Nó là đồ đệ ta, ta thích m/ắng thế nào thì m/ắng thế đó, nó là người gì của ngươi?!”
“Thì sao!” Đ/ập bàn.
“Cái gì mà thì sao!” Tiếp tục đậ/p bàn.
