Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 8 (2)
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:47
Những món hắn đang ăn vẫn là những món nàng chuẩn bị từ trưa hôm qua. Mặc dù Túi Càn Khôn có thể giữ tươi và giữ ấm vĩnh viễn, nhưng dù sao vẫn không ngon bằng đồ vừa mới ra lò.
Tạ Trích Tinh ngước mắt liếc nhìn nàng: “Lấy lòng vô ích, ta sẽ không giúp ngươi.”
Tiêu Tịch Hòa lập tức méo mặt: “Đừng tuyệt tình như vậy chứ, giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây, sao lại bỏ dở giữa chừng? Hơn nữa, nếu không phải ngài cứ kéo dài thời gian, cổ đ/ộc cũng sẽ không ngày càng nặng hơn, đến mức phải cần ba năm trăm lần mới giải quyết được.”
“Đổ lỗi cho ta?” Tạ Trích Tinh khẽ nhướng mày.
Tiêu Tịch Hòa chớp chớp mắt, khôn ngoan không trả lời: “Hơn nữa ba năm trăm lần nghe thì ghê, thực ra cũng không nhiều lắm đâu. Chúng ta lấy số trung bình là bốn trăm lần đi, mỗi đêm bảy lần thì... khoảng năm mươi bảy ngày là xong, nhanh thôi.”
“Mỗi đêm bảy lần.” Trong mắt Tạ Trích Tinh lóe lên tia châm chọc.
Tiêu Tịch Hòa vội vàng động viên: “Đừng nghi ngờ, ngài chắc chắn làm được.”
Nam phụ trong tiểu thuyết, cả phần cứng và thời lượng đều rất ổn, tối qua nàng đã tự mình kiểm chứng rồi.
“Ta có thể, nhưng ngươi có thể không?” Tạ Trích Tinh hỏi ng/ược lại.
Tiêu Tịch Hòa chợt nhớ đến chuyện mình đã khóc từ đầu đến cuối, má nàng đột nhiên nóng lên.
Tạ Trích Tinh vốn chỉ thuận theo lời nàng mà đáp trả, tưởng rằng nàng sẽ phản bác mình, ai ngờ nàng đột nhiên im lặng. Hắn khựng lại ngước mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của nàng.
Không hiểu sao, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên hình ảnh nàng run rẩy nghẹn ngào.
Im lặng, chính là im lặng.
Một con thỏ bụng trắng chạy ngang qua, liếc nhìn hai người đang im lặng rồi quay đầu bỏ chạy.
Cuối cùng, Tiêu Tịch Hòa phá vỡ sự im lặng: “Ta sẽ không giống nó chứ?”
Một câu không đầu không cuối, nhưng Tạ Trích Tinh lại hiểu. Giống như thước phim bị tạm dừng được phát lại, hắn vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục ăn cơm: “Đan Dương đã hấp thu rồi, sẽ không.”
Tiêu Tịch Hòa lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng không thích trẻ con, càng không muốn có con với Tạ Trích Tinh. Nàng chỉ muốn sống an toàn khỏe mạnh. Vì vậy, việc đầu tiên sau khi giải độc là phải tránh xa Tạ Trích Tinh, tránh xa người đàn ông định sẵn sẽ gắn liền với nguy hiểm và biến động này.
Bữa cơm kết thúc, Tiêu Tịch Hòa lại bắt đầu ngáp: “Không được, ta phải đi ngủ thêm một lát, mệt quá.”
Vừa nói, nàng vừa uống thêm hai viên thu/ốc bổ, sau đó chậm rãi trở về lều. Lúc bước vào cửa, nàng còn theo bản năng xoa eo.
Tạ Trích Tinh kéo khóe môi, dời tầm mắt khỏi bóng lưng nàng.
Tiêu Tịch Hòa ngủ một giấc đến tận tối. Khi tỉnh dậy, nàng không chỉ cảm thấy sảng khoái, tràn đầy sức lực, mà thậm chí còn có cảm giác quá mức.
... Chẳng lẽ là do thuố/c bổ uống trước đó phát huy tác dụng? Tiêu Tịch Hòa nghĩ không phải, nếu thực sự có hiệu quả lớn như vậy, trước đây sẽ không chỉ thuyên giảm một chút.
Nàng trầm tư một lát rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng ngồi thiền vận công, điều động toàn bộ linh lực vận hành một vòng, mắt nàng lập tức sáng lên.
Chắc chắn rồi, là song tu đã có tác dụng! Mặc dù Ma Tôn đại nhân hiện tại tu vi không còn, nhưng vẫn là một lô đỉnh tuyệt vời. Sau khi dùng hắn, nàng không chỉ giải được cổ đ/ộc mà còn tăng tiến tu vi.
Thiết lập tu tiên trong cuốn tiểu thuyết này là gì nhỉ? Luyện Khí có thể trú dung dưỡng nhan (giữ vẻ trẻ đẹp) sống lâu trăm tuổi, Trúc Cơ sống hai trăm năm, Kim Đan năm trăm năm, Nguyên Anh một nghìn năm... Chà, không nói nhiều, nếu nàng có thể luyện đến Luyện Khí, chẳng phải nàng có thể sống một trăm năm trong trạng thái trẻ trung này, không b/ệnh t/ật tai ương sao?
Tiêu Tịch Hòa lập tức có động lực vô hạn.
Chẳng mấy chốc đêm đã khuya, một trận mưa thu kéo theo một đợt lạnh. Cái lạnh luồn qua mọi kẽ hở chui vào lều, mang lại một chút mát mẻ cho không gian kín.
Tiêu Tịch Hòa thức dậy hoạt động tay chân, vừa ra khỏi cửa đã thấy hai đĩa thức ăn còn sót lại trên bàn.
Ừm, không phải món ăn buổi sáng, xem ra Ma Tôn đại nhân bữa tối cũng tự mình giải quyết. Tiêu Tịch Hòa hài lòng nhếch môi, đ/ập trứng đ/ánh bột, bắt đầu làm món trứng cuộn.
Rất nhanh, món trứng cuộn thơm giòn đã thu hút chủ nhân của nó.
Thấy Tạ Trích Tinh thành thạo ngồi xuống bàn, Tiêu Tịch Hòa cười rạng rỡ. Giờ phút này nàng nhìn hắn, không còn thấy tên đàn ông c/hó m/á, phần tử nguy hiểm nữa, mà là bảo hiểm y tế miễn phí, thần khí kéo dài tuổi thọ, thần khí làm đẹp 24/24.
“Ngài nếm thử đi, hương vị đặc biệt thơm.” Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào.
Tạ Trích Tinh nhận lấy c/ắn một miếng, quả nhiên giòn ngọt thơm lừng, là thứ hắn chưa từng được nếm thử.
“Thế nào?” Tiêu Tịch Hòa ngồi xổm bên đầu gối hắn, mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Tạ Trích Tinh: “Tạm được.”
“Nếu thích, ngày mai ta lại làm cho ngài.” Tiêu Tịch Hòa cười dịu dàng.
Tạ Trích Tinh khựng lại một chút.
“Còn muốn ăn gì khác không? Ta cố gắng làm theo.” Tiêu Tịch Hòa lại hỏi thêm một câu.
Tạ Trích Tinh: “...”
Rất lâu sau, hắn chậm rãi mở lời: “Ngươi có thể...”
“Gì ạ?” Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt mong đợi.
“Bình thường một chút.”
“... Ồ.”
Một khắc sau, Tiêu Tịch Hòa lại một lần nữa mở lời một cách khéo léo: “Ma Tôn, ta muốn...”
“Ngươi không muốn.” Tạ Trích Tinh từ chối.
“... Ồ.”
Tiêu Tịch Hòa đột nhiên thất vọng. Ai cũng nói đàn ông là động vật nửa thân dưới, nàng còn tưởng sau khi có qua/n h/ệ một chút, hắn ít nhiều sẽ mềm lòng hơn, nhưng hoàn toàn không hề.
Vậy thì phải làm sao đây? Lại như trước đây, vất vả ba mươi ngày mới đổi được một lần sao? editor: bemeobosua. Vậy với tốc độ này, nàng phải mất hơn ba mươi năm mới giải đ/ộc hoàn toàn, ba mươi năm... Tạ Trích Tinh đã rời khỏi Cốc Âm Trạch rồi! Lúc đó nàng đi theo hắn, còn có thể bình yên sống hết quãng đời còn lại không?
Tiêu Tịch Hòa càng nghĩ càng buồn bã, nỗi buồn gần như sắp tràn ra khỏi mắt.
Tạ Trích Tinh không thể nhịn được nữa, cuối cùng mặt không biểu cảm mở lời: “Chỉ một lần thôi.”
“Được!” Tinh thần Tiêu Tịch Hòa phấn chấn hẳn lên.
