Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 9 (1)
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:47
9.
Lần thứ hai song tu diễn ra, rõ ràng thuận lợi hơn lần đầu rất nhiều. Nàng đã có chút kỹ xảo về cách quỳ tọa và cách vận lực, cũng không còn đau đớn nhiều nữa, so với lần đầu thì nhẹ nhàng hơn. Nhưng…
Tại sao đột nhiên kéo dài lâu đến thế?
Ban đầu, Tiêu Tịch Hòa còn thầm đắc ý vì thiên phú dị bẩm của mình, nhưng dần dà sự đắc ý ấy không còn nữa. Đến nửa sau, nàng gần như suy sụp.
“... Ma Tôn đại nhân, ngài vẫn chưa xong sao?” Nàng thút thít hỏi.
Lưng Tạ Trích Tinh căng cứng, sắc mặt cũng có phần khó coi. Vừa mở miệng, hơi thở đã nóng rực: “Lời này phải là ta hỏi ngươi chứ? Tại sao lần này lại lâu đến vậy?”
Một câu nói, khiến Tiêu Tịch Hòa nhận ra sự thật hắn là trai tân, đành phải nghẹn ngào giúp hắn bổ sung kiến thức s/inh l/ý: “Thông thường mà nói... như vậy cũng là bình thường. Ừm, nhưng ngài ít nhiều vẫn có thể tự mình khống chế thời gian...”
Gân xanh trên trán Tạ Trích Tinh giật liên hồi: “Khống chế thế nào?”
Tiêu Tịch Hòa rưng rưng nước mắt, khẽ lắc lư. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng mới thăm dò: “Ngài cũng... động một chút?”
Tạ Trích Tinh: “...”
“... Dựa vào một mình ta, không biết đến bao giờ mới kết thúc được.” Tiêu Tịch Hòa lại sắp khóc.
Tạ Trích Tinh hít sâu một hơi, cứng đờ rất lâu rồi mới động eo một cái.
“Ưm...”
Một cảm giác kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt, xuất hiện ngay lập tức. Tiêu Tịch Hòa không kìm được r/ên khẽ một tiếng, hoàn hồn lại vội vàng bịt miệng, sợ gây ra sự chán ghét cho Tạ Trích Tinh.
Tạ Trích Tinh không phát hiện ra sự bất thường của nàng, nhưng hơi thở lại càng lúc càng nặng nề. Một loại cảm xúc gần như mất kiểm soát suýt chút nữa bộc phát, nhưng bị hắn gắng gượng đè nén lại.
Bất kể lúc nào, hắn đều căm ghét sự mất kiểm soát. Vì vậy, sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn định hất người phụ nữ phía trên xuống, nhưng...
“Ma Tôn, ngài nhanh lên đi...” Tiêu Tịch Hòa khóc đến mũi đỏ hoe, đáng thương thúc giục.
Tạ Trích Tinh nắm ch/ặt nắm đấ/m, nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý nàng.
Chiếc giường không mấy chắc chắn kẽo kẹt lay động một lúc rồi cũng dừng lại. Tiêu Tịch Hòa thút thít tụt xuống khỏi người hắn, co quắp lại bên mép giường hấp thụ Đan Dương như lần đầu. Khi mọi chuyện kết thúc, Tạ Trích Tinh đã biến mất không thấy tăm hơi.
... Cứ như một người đàn ông trung niên bất lực, mỗi lần nộp công lương đều tính toán chi li. Tiêu Tịch Hòa xoa eo, tuy tự thấy không còn sức để làm thêm lần thứ hai, nhưng điều đó không ngăn cản nàng châm chọc người nào đó.
Hai lần tu luyện này tuy chẳng thấm vào đâu so với việc giải đ/ộc hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng có thể trì hoãn thời gian cổ đ/ộc phát tác thêm hai ba tháng. Hơn nữa, sau khi tu luyện, cơ thể cường tráng hơn, thể chất cũng cải thiện rất nhiều, nên nàng cũng không còn quá sốt ruột nữa.
Để tránh Ma Tôn đại nhân nghĩ mình chỉ coi hắn là công cụ người, Tiêu Tịch Hòa quyết định đối xử với hắn tốt hơn. Còn mấy trăm lần còn lại, cứ từ từ mà tính.
Việc đầu tiên đối xử tốt với hắn, chính là làm đồ ăn ngon một cách dụng tâm hơn. Trước đây khi nấu cơm cho hắn, nàng ỷ vào thế giới này là sa mạc ẩm thực, Tạ Trích Tinh cũng chưa từng thấy qua món ngon nào, nên có phần hơi qua loa. Nhưng giờ đây đã khác, tiêu chuẩn mỗi bữa ăn đều là bốn món mặn một canh, thỉnh thoảng còn làm thêm món nướng nhỏ các thứ.
Tạ Trích Tinh đương nhiên cũng cảm nhận được sự dụng tâm của nàng, nhưng cũng chưa từng khen ngợi. Nhiều lắm là ăn nhiều hơn trước một chút.
Đối với Tiêu Tịch Hòa, nhiêu đó đã đủ rồi.
Việc thứ hai đối xử tốt với hắn, chính là giúp hắn cải thiện môi trường sống.
Mặc dù Tạ Trích Tinh sống ở nơi duy nhất trong Cốc Âm Trạch có thể nhìn thấy bầu trời, nhưng việc màn trời chiếu đất ít nhiều cũng không tốt cho sức khỏe. Để hắn có thể giữ được thể chất cường tráng, nàng quyết định làm một chiếc lều đơn giản như đã từng đề cập trước đó.
Việc làm cũng rất đơn giản, một tấm bạt che tạo thành một không gian nhỏ, đảm bảo không bị mưa ướt, không bị gió thổi, trải một cái giường là có thể ngủ.
Tiêu Tịch Hòa dành cả buổi sáng để dựng xong, còn hái một bó hoa đặt bên cạnh lều, sau đó quay đầu lại khoe công với Tạ Trích Tinh: “Thế nào?”
Tạ Trích Tinh: “Rất tốt, từ khi còn sống cho đến lúc ch/ết đều có thể dùng.”
Tiêu Tịch Hòa cố tình lờ đi hình dáng mộ của chiếc lều: “... Ta biết ngay là ngài thích mà, qua đây thử xem chăn nệm có thoải mái không.”
Tạ Trích Tinh không động đậy.
“Ta làm tart trứng cho ngài.” Tiêu Tịch Hòa d/ụ d/ỗ.
Tạ Trích Tinh liếc nhìn nàng một cái, nhưng cuối cùng vẫn đi đến mép giường ngồi xuống.
Trên giường trải hai chiếc chăn, quả thực vừa xốp vừa mềm.
Tiêu Tịch Hòa nhìn thấy vẻ mặt hắn, biết hắn vẫn hài lòng, liền cười tủm tỉm nói:
“Nếu không chê, sau này cứ ngủ trong lều đi, đỡ phải màn trời chiếu đất dầm sương... Mà nói đi, bình thường ngài giặt quần áo ở đâu?”
Tiêu Tịch Hòa đột nhiên tò mò về đời sống cá nhân của Tạ Trích Tinh.
Nàng biết Cốc Âm Trạch ẩm ướt, nên trước khi đến đã mang theo rất nhiều Xà Tẫn Châu (viên xà phòng). Mỗi lần quần áo bẩn là bóp một viên, viên châu chứa linh lực sẽ làm sạch quần áo ngay lập tức.
Nhưng khi Tạ Trích Tinh bị phong ấn ở đây, chắc chắn không mang theo Xà Tẫn Châu phải không?
“... Không đúng, hình như ta chưa từng thấy ngài thay quần áo,” Tiêu Tịch Hòa lẳng lặng ghé lại gần ngửi, “Không có một chút mùi mồ hôi nào, làm sao ngài giữ vệ sinh được vậy?”
Tạ Trích Tinh lười biếng đưa tay, kéo nàng đang ngửi như một chú ch.ó con trên người hắn ra xa, trả lời đơn giản và rõ ràng: “Thanh Trần Thuật.”
Tiêu Tịch Hòa bật cười: “Ngài lừ/a ai chứ, Cốc Âm Trạch kết giới trùng trùng, ngài ở đây không có chút tu vi nào, làm sao có thể sử dụng Thanh Trần Thuật?”
Mỗi kết giới và phong ấn trong Cốc Âm Trạch đều là tâm huyết của các đại năng trong giới tu tiên. editor: bemeobosua. Nếu không phải ba mươi năm sau phong ấn lỏng lẻo, hắn cũng không thể rời khỏi đây, nói gì đến việc sử dụng thuật pháp ngay bây giờ.
Thấy Tiêu Tịch Hòa không tin, Tạ Trích Tinh cũng lười nói nhiều, chỉ ra lệnh: “Đi nướng tart trứng đi.”
“Vâng,” Tiêu Tịch Hòa đáp lời quay đầu đi. Đi được nửa đường, nàng lại nhớ ra điều gì đó, mặt dày quay lại, “Ta nướng thêm cho ngài một cái pizza nhé, tối nay song tu cùng nhau nha.”
“Ngươi coi đó là phí m/ua d/âm sao?” Tạ Trích Tinh tức giận bật cười.
“Ta nướng thêm cho ngài một cặp cánh gà mật ong.”
Tạ Trích Tinh: “...”
Tối hôm đó, Tiêu Tịch Hòa như ý nguyện song tu. Nàng thút thít khóc lóc trong chiếc lều sang trọng của mình gần nửa đêm.
Sau lần này, hai người đạt được thỏa thuận ngầm không lời. Cứ mỗi lần Tiêu Tịch Hòa làm thêm vài món ăn, vẻ mặt lấy lòng đến gần Tạ Trích Tinh, buổi tối Tạ Trích Tinh sẽ tự động ở lại, lắc lư oằn èo gần hết đêm. =))))
