Mang Không Gian, Dọn Sạch Hoàng Cung, Dắt Cả Nhà Chiến Vương Đi Lưu Đày - Chương 30: Ta Nói Ngươi Hạ Tiện!
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:30
“Chát ”
“A ”
Không biết trận gió kia là thế nào, sức mạnh cuốn theo cực lớn. Hai chiếc đũa va vào Trương Đại rồi gãy đôi ngay lập tức, trên trán hắn tức thì nổi lên một cục u tím bầm to tướng.
“Ai?! Ai dám đánh ta thế?!”
Cháo trong bát đổ tung tóe lên người Trương Đại. Hắn không kịp lau chùi, liền “rầm” một tiếng ném bát xuống bàn rồi nhảy dựng lên.
Trương Đại quét mắt nhìn quanh phòng một lượt, nhưng thấy ai nấy đều mang vẻ mặt kinh ngạc, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến họ.
Còn Tiêu Hoài Sóc thì vẻ mặt điềm tĩnh uống cháo, từ đầu đến cuối cũng không liếc hắn một cái.
Trương Đại vốn đã tức giận vì không tìm thấy hung thủ, giờ lại thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của Tiêu Hoài Sóc, càng thêm bực tức.
Hắn lập tức nén cơn đau, chỉ vào hắn mà mắng chửi:
“Tiêu Hoài Sóc! Nhất định là ngươi làm! Ở đây chỉ có ngươi võ công cao nhất, không phải ngươi thì còn ai nữa?! Ngươi to gan thật! Ngay cả quan sai cũng dám đánh!”
Tiêu Hoài Sóc lười biếng không thèm nhìn hắn thêm, nhàn nhạt nói:
“Chiếc đũa tấn công ngươi là bay từ chính diện ngươi tới. Còn ta và gia đình ta đều bị còng tay cùm chân, ngồi ở phía bên phải ngươi, xin hỏi ta làm sao có thể tấn công ngươi?!”
Trương Đại nhìn về phía chính diện trống không của mình, lập tức sợ đến sống lưng lạnh toát.
Nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy bị Tiêu Hoài Sóc phản bác khiến mình mất mặt, nhất định phải nhân cơ hội này trả thù hắn.
“Ngươi là một lưu phạm mà dám nói chuyện với quan sai như vậy sao?! Xem ra hôm nay không dạy dỗ ngươi một phen, ngươi sẽ không biết mình nặng nhẹ thế nào!”
Hắn cũng biết mình không phải đối thủ của Tiêu Hoài Sóc, liền trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho mấy người phía sau.
“Tất cả xông lên cho ta, lôi hắn xuống đánh năm mươi roi trước đã!”
“Đủ rồi!”
Mấy người kia còn chưa kịp hành động, đã bị Triệu Kim Hải nghiêm giọng ngăn lại.
Triệu Kim Hải sợ đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Mấy tên này quả là đang tự mình tìm c.h.ế.t mà!
Chỉ cần hôm qua bọn chúng nhìn thấy phong cách hành sự của đôi Diêm Vương sống kia, hôm nay cũng sẽ không còn lí lẽ cùn mà hùng hổ như vậy.
Triệu Kim Hải như thể sợ Tô Thanh Ninh sẽ nghi ngờ năng lực làm việc của mình nếu chậm trễ một chút, vội vàng nói:
“Trương Đại, vị trí của ngươi đối diện cửa sổ, có lẽ vừa rồi có cơn gió thổi qua nên ngươi bị ảnh hưởng thôi. Ta vừa thấy người Tiêu gia đều đang ăn cơm, không phải họ ra tay với ngươi.”
Thấy Trương Đại vẫn còn giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu gia, hắn lại lạnh giọng ra lệnh:
“Món ăn trên bàn này là do Tiêu lão phu nhân làm và mời mấy người chúng ta tới dùng, bữa sáng của các ngươi ở đằng kia.”
“Đại ca, ngươi nói gì?!”
Trương Đại nhìn Triệu Kim Hải, vẻ mặt không thể tin được.
Chuyến đi này bọn họ đã đi vài lần rồi. Triệu Kim Hải tuy là cấp trên của hắn, nhưng cũng chưa từng quản hắn ức h.i.ế.p những tên lưu phạm hạ tiện nhất này.
Sao đến Tiêu gia thì phong cách lại thay đổi rồi?!
Triệu Kim Hải trừng mắt nhìn Trương Đại vẫn chưa hiểu rõ tình hình, bày ra cái dáng vẻ quan lớn.
“Ta bảo ngươi cút xuống!”
“Vâng...”
Trương Đại không tình nguyện đi về phía bàn khác, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu gia một cái.
Bữa sáng chuyên biệt dành cho quan sai bên kia chỉ có cháo trắng và màn thầu trắng, ngửi mùi đã không thơm bằng bàn của Tiêu gia.
Mấy người kia trước đó còn khinh thường cháo lạp xưởng, giờ ngay cả cháo lạp xưởng cũng không có mà ăn.
Về phía Tô gia, Thẩm Di Nương từ khi trên mặt mọc đầy mụn mủ và nếp nhăn, Tô Bỉnh Thắng liền chẳng thèm đoái hoài đến bà ta nữa.
Bà ta giờ cũng nguội lạnh lòng, không muốn lấy tiền của mình ra cứu tế những người khác trong Tô gia nữa, chỉ muốn bảo vệ đôi con an toàn đến nơi lưu đày.
Sáng sớm hôm nay, Thẩm Di Nương đã mua hai cái màn thầu trắng, dùng nước nóng ngâm thành hồ, chia làm ba bát làm bữa sáng cho mình và một đôi con.
Tô Thừa Chí từ nhỏ đã được nuông chiều, nào từng nếm trải khổ sở này?
Nhìn thứ giống như hồ dán trước mặt, hắn liền nôn khan một trận, hung hăng đập bát xuống đất.
“ Ta mới không ăn thứ ghê tởm này! Ta muốn ăn thịt! Người hôm qua đã hứa sẽ giúp ta trộm số thịt thừa của Tiêu gia mà!”
Trên mặt Thẩm Di Nương thoáng qua một tia xấu hổ.
Hôm qua Tiêu gia nấu nhiều thịt như vậy, bà ta quả thực đã chuẩn bị thừa lúc đêm khuya vắng người trộm về cho con trai ăn.
Nào ngờ không hiểu sao, bà ta vừa đặt lưng xuống gối hôm qua đã ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy trời đã sáng choang, đâu còn cơ hội hành động nữa?!
Nhưng đối mặt với tiếng khóc lóc ầm ĩ của con trai cưng, bà ta không hề có chút tính khí nào, đành khuyên nhủ:
“Chí nhi, con hãy ăn chút màn thầu này nhịn một chút, nương sẽ nghĩ cách cho con, hôm nay nhất định sẽ cho con ăn thịt!”
Tô Thừa Chí nước mắt nước mũi giàn giụa, lăn lộn như một quả bóng trên mặt đất. Thu hút rất nhiều người vây xem.
“ Ta mặc kệ! Giờ ta muốn ăn thịt, ta muốn uống cháo lạp xưởng! Ngươi hãy bảo tiện nhân Tô Thanh Ninh kia đưa hết đồ ăn của nàng ta cho ta!”
“Nàng ta trước đây chẳng phải rất nghe lời người sao?! Người đi bảo nàng ta đưa hết đồ ăn cho ta!”
Thẩm Di Nương giật mình, vội vàng bịt miệng Tô Thừa Chí.
Mấy ngày nay bà ta đã phát hiện ra, Tô Thanh Ninh đã không còn dễ bị ức h.i.ế.p như trước nữa.
Sao tên nhóc này chịu mấy lần thiệt thòi rồi mà vẫn chưa rút ra bài học?!
Thẩm Di Nương liếc nhìn về phía Tiêu gia, thấy họ đều đang im lặng ăn sáng, như thể không nghe thấy động tĩnh bên này, mới từ từ thở phào một hơi.
Cố gắng nhịn xuống xung động nuốt nước bọt khi ngửi thấy mùi cháo thịt, ôm lấy Tô Thừa Chí mà khuyên nhủ:
“Ai Chí nhi, thứ cháo thịt đó có gì ngon đâu? Lát nữa chúng ta sẽ đi qua rừng cây, nương sẽ đi săn thú hoang cho con, nướng gà rừng cho con ăn!”
“Người... người lần này không lừa ta chứ?!”
“Nương sao lại lừa con!”
Thẩm thị hết lời khuyên nhủ một hồi, Tô Thừa Chí mới bình phục được cảm xúc bồn chồn trong lòng. Hắn một hơi uống sạch bát màn thầu hồ dán của nương mình.
Còn về phía giường lớn của Tô gia, Tần Kiều Kiều hôm nay vừa tỉnh dậy đã phát hiện con gái mình ánh mắt trống rỗng, khắp người đầy vết thương.
Bà ta vốn xuất thân thanh lâu, nào còn không nhìn ra chuyện gì đã xảy ra.
Bà ta chỉ cảm thấy đau lòng như cắt, giọng nói cũng run rẩy.
“Nhu... Nhu nhi, con tối qua lén ra ngoài sao? Nương... nương sớm đã nói với con, hãy chờ thêm chút nữa, mọi chuyện đều có chuyển cơ.”
“Con... con sao lại không biết tự quý trọng bản thân, làm mình ra nông nỗi này?”
Tô Thanh Nhu vốn định dựa vào việc bán thân để khống chế nam nhân, kết quả hôm qua những tên quan sai kia chỉ coi nàng như món đồ chơi có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trước mặt bọn chúng, nàng chỉ có thể quỳ xuống van xin, nói gì đến việc khống chế bọn chúng.
Nàng vốn đã chất chứa đầy bụng oán hận, giờ nghe lời Tần di nương lọt vào tai, chỉ thấy nương mình đang đổ lỗi cho bản thân nàng.
Càng tức giận không chịu nổi, nàng gắt gao phản bác:
“Ta không biết tự trọng ư? Ta có lỗi gì? Người năm xưa chẳng phải cũng dựa vào việc bán thân mới bám víu được cha, sống qua ngày sao! Người còn mặt mũi nói ta sao?!”
“Nhu... Nhu nhi... con đang nói gì vậy?”
Tần di nương vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin lời lẽ độc ác như vậy lại từ miệng con gái mình nói ra.
“Ta nói người hạ tiện! Nếu không phải có vết xe đổ của người, ta làm sao có thể lầm tưởng con đường này đi được, lấy thân mình đi câu dẫn những nam nhân bẩn thỉu kia?!”