Mang Không Gian, Dọn Sạch Hoàng Cung, Dắt Cả Nhà Chiến Vương Đi Lưu Đày - Chương 3:1 Để Hắn Biết Thế Nào Là Có Đi Không Về

Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:30

“Chát ”

Tần di nương tức đến toàn thân run rẩy, trong cơn giận dữ tột độ liền giáng một bạt tai lên mặt Tô Thanh Nhu.

“Được được được! Nương trong lòng con vĩnh viễn không thể ra thể thống gì, nương nói gì con cũng không nghe. Nếu đã vậy, con hãy tự lo lấy thân mình đi!”

Tần di nương giờ đã hoàn toàn nguội lạnh lòng với đứa con gái này, liền dắt theo đứa con trai nhỏ 10 tuổi ra ngoài.

Tô Thanh Nhu bị đánh ngã nằm bệt trên đất nửa ngày không dậy nổi. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng uất ức tột độ, dựa vào đâu mà thế giới này khắp nơi đều chống đối mình?!

Khi nhìn thấy Tô Thanh Ninh vẻ mặt hạnh phúc ngồi giữa người Tiêu gia uống cháo thịt thơm lừng, còn người Tiêu gia ai nấy đều tranh nhau gắp thức ăn cho nàng, cảm xúc bi phẫn này của Tô Thanh Nhu gần như đạt đến đỉnh điểm.

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng muốn nứt ra, tức đến lồng n.g.ự.c không ngừng phập phồng lên xuống, nước mắt tí tách rơi xuống.

Đúng lúc này, một đôi giày rách đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Tô Thanh Nhu ngẩng đầu thấy là Tô Bỉnh Thắng, liền “oa” một tiếng gào khóc.

“Hu hu hu... cha ơi... hu hu hu... nương thân không cần con nữa rồi...”

Tô Bỉnh Thắng khẽ vỗ vỗ lưng nàng.

Tô Thanh Nhu khóc càng lớn hơn.

Nàng biết mà, trên đời này chỉ có cha là thật lòng yêu thương nàng.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại nghe Tô Bỉnh Thắng vô cảm hỏi:

“Nhu nhi, Trương Đại nói hắn đã cho con ba lượng bạc? Đưa đây cha giữ hộ cho!”

“Hu hu hu... ứ...”

“Cha ơi...?”

Tô Thanh Nhu kinh ngạc đến mức tức thì nấc cụt một cái, vẻ mặt không thể tin được nhìn Tô Bỉnh Thắng.

Tô Bỉnh Thắng cũng lười dỗ dành nàng, thấy lưng quần nàng phồng lên, liền một tay giật dây lưng, đoạt lấy những mảnh bạc vụn bên trong.

“Con gái nhà người ta, giấu nhiều tiền vậy không an toàn. Cha cứ giữ giúp con trước, khi nào cần dùng thì tìm cha mà lấy.”

Nói đoạn, hắn liền sải bước rời đi, cũng không thèm nhìn Tô Thanh Nhu thêm một cái nào.

Các dì nương nhà Tô xung quanh cũng toàn mang vẻ mặt thờ ơ hả hê, đứng một bên chỉ trỏ nàng.

Tô Thanh Nhu một mình ngồi cứng đờ trên chiếc giường lớn hôi thối nồng nặc, lặng lẽ khóc lóc, chỉ cảm thấy tất cả mọi người trên thế gian này đều đã phản bội nàng.

Trái tim vốn tươi sống đã vỡ nát thành tro tàn, chỉ có ngọn lửa thù hận vẫn lặng lẽ cháy dưới lớp tro tàn đó.

……

“Ầm ”

Bên này vừa mới yên tĩnh, phía nhà ăn lại vang lên một trận náo động.

Chỉ thấy Trương Đại mặt mũi đau đớn, ôm tay lăn lộn trên đất.

“ Tay ta đau quá! Bát cháo mà người nhà họ Tiêu vừa đưa cho ta có độc!”

“Các ngươi to gan lớn mật! Dám lén lút trút giận, mưu hại quan sai!”

Trước đó Trương Đại bị ống đũa đánh trúng, bát cháo thịt xông khói trong tay liền đổ ướt hết người hắn.

Mọi người định thần nhìn kỹ, quả nhiên thấy những chỗ hắn tiếp xúc với cháo đều nổi đầy nốt ban đỏ li ti.

Tô Thanh Ninh: ...

Hoàn toàn cạn lời.

Trước kiếm chuyện không thành, giờ lại muốn vu oan giá họa sao?

Được thôi! Vậy thì nàng sẽ cho hắn thấy, thế nào là hạ độc thật sự!

Nàng phất tay áo, một con côn trùng nhỏ như hạt gạo với tốc độ mắt thường khó thấy đã bay về phía Trương Đại.

Rồi thần không biết quỷ không hay chích vào cổ hắn một cái...

Triệu Kim Hải thấy Trương Đại tự tìm cái c.h.ế.t như vậy, cũng lộ vẻ mặt phức tạp.

Hôm qua hắn đã tận mắt chứng kiến phong cách g.i.ế.c người của người nhà họ Tiêu, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, họ sẽ không dùng thủ đoạn hèn mọn như vậy để hãm hại một người.

Lập tức gắt gao quát:

“Trương Đại ngươi nói gì vậy? Bát cháo này tất cả chúng ta đều uống không sao, sao chỉ có ngươi có vấn đề?!”

Trương Đại nãy giờ chỉ gào thét khản cả cổ, giờ như thể đột nhiên thoát khỏi "cơn đau kịch liệt", cười lạnh nói:

“Chính vì chỉ có một mình ta trúng độc, mới càng chứng tỏ người nhà họ Tiêu đáng ngờ nhất.”

“Hôm qua trên đường lưu đày ta và Tiêu gia lão tam đã xảy ra cãi vã, bọn họ vì thế mà ghi hận ta, nên mới bỏ độc vào bát cháo của ta!”

Hắn ta tự cho rằng lý do này thiên y vô phùng, vô cùng đắc ý chỉ vào Tô Thanh Ninh ra lệnh cho những người phía sau.

“Còn gì để ngụy biện nữa, giờ người vật chứng cứ đều có đủ. Tất cả xông lên cho ta! Kéo con tiện nhân thối tha kia đi…”

Hắn ta còn chưa nói dứt lời, liền bị ánh mắt lạnh băng thấu xương của Tiêu Hoài Sóc làm cho lạnh run cả người.

Nghĩ lại, những người này giờ chẳng qua là tù nhân dưới thềm của mình, có gì phải sợ.

Khí thế càng hùng hổ thêm vài phần, quát lớn về phía người phía sau:

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau kéo con tiện nhân thối tha kia xuống đánh 50 roi!”

“Dừng tay! Đội lưu đày này khi nào đến lượt ngươi làm chủ?!”

Triệu Kim Hải thấy tình thế không ổn, cũng dẫn theo mấy tên quan sai chặn trước mặt Tô Thanh Ninh.

Trương Đại nhìn dáng vẻ giận dữ của Triệu Kim Hải không ngừng cười lạnh, châm chọc nói:

“Lão đại, ngươi nhận của Tiêu gia bao nhiêu bạc rồi? Đến chuyện đại sự như tù nhân lưu đày mưu hại quan sai cũng không quản?!”

“Ngươi ở đây nói càn gì?!”

Chiến hỏa song phương mắt thấy sắp sửa bùng nổ, Tô Thanh Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Kim Hải, ra hiệu hắn bớt nóng nảy. Nàng lạnh lùng nói:

“Ta hơi biết chút y lý, những nốt ban đỏ trên tay ngươi cũng có thể là do bị côn trùng độc cắn, chi bằng trước tiên tìm một đại phu đến xem xét rồi hãy quyết định.”

Trương Đại vô tình liếc nhìn cánh tay mình, trong lòng bỗng dưng thoáng qua một tia kinh hãi.

Chỉ thấy trên cánh tay hắn từ từ nổi lên từng cục sưng lớn màu tím bầm, trong chớp mắt đã che lấp hết những nốt ban đỏ li ti trước đó.

Sao có thể chứ?!

Cái thứ thuốc hắn vừa rắc lên tay rõ ràng chỉ khiến hắn nổi vài nốt ban nhỏ, hơn nữa không lâu sau sẽ tự khỏi.

Sao giờ lại càng lúc càng nghiêm trọng thế này!!!

Nhưng lúc này tên đã đặt trên dây cung, không thể không bắn.

Dù sao hắn cũng tin chắc nãy giờ mình không hề bị côn trùng nhỏ cắn, cho dù đại phu có đến, cũng chỉ quay lại với bát cháo mà hắn tự mình bỏ thuốc vào đó.

Rồi lập tức nở một nụ cười đắc ý.

“Được thôi! Nếu các ngươi không phục, vậy thì hãy mời đại phu đến xem, rốt cuộc là do thuốc độc đổ lên da gây ra, hay là bị côn trùng độc… côn trùng độc…”

Lời còn chưa dứt, Trương Đại chỉ cảm thấy một trận đau quặn thắt kịch liệt truyền đến từ lồng ngực.

Mắt trợn ngược, hắn liền ngã vật xuống đất.

“Lão đại! Lão đại!”

Mấy tên lâu la phía sau hắn vội vàng xông lên xem xét tình hình.

Triệu Kim Hải biết thủ đoạn độc ác của Tô Thanh Ninh. Giờ đây hắn nhìn Trương Đại đã mang ánh mắt như nhìn người chết, liền sốt ruột phất tay.

“Còn không mau đi tìm y quan ở trạm dịch đến xem xét tình hình!”

Luật pháp Đại Càn có quy định, những trạm dịch quy mô lớn đều có y quan thường trực.

Không lâu sau, Lâm đại phu liền được mời đến.

Ông cầm tay Trương Đại chỉ bắt mạch một lát, liền quả quyết nói:

“Hắn ta bị một loại kiến độc khá hiếm cắn, ta sẽ kê cho hắn một thang thuốc, uống ba ngày là sẽ khỏi.”

Đám đông hóng chuyện nghe lời này, lập tức không khỏi thở dài tiếc nuối mà tản ra.

“Hừ! Ta đã nói tên Trương Đại này không phải người tốt! Chắc chắn là vừa rồi biết mình bị cắn, cố ý vu khống cho người nhà họ Tiêu!”

“Ta vừa nãy còn nói sao Triệu đại nhân lại khắp nơi bảo vệ người nhà họ Tiêu chứ! Hóa ra Triệu đại nhân sớm đã biết bọn họ vô tội!”

“Ai da — vậy mà Tô đại cô nương cũng thật đáng thương! Vừa thoát khỏi ổ sói nhà họ Tô, trên đường lưu đày cũng chẳng được yên ổn, khắp nơi bị nhắm vào!”

……

Tô Thanh Ninh nghe những lời bàn tán xung quanh, trong lòng lặng lẽ cười lạnh.

Con côn trùng độc này là chủng loại đột biến mà nàng đã dụng tâm nuôi cấy rất lâu, triệu chứng ban đầu quả thật rất giống với vết cắn của một loại kiến độc.

Không bao lâu sau, người bị cắn sẽ dần dần bị lở loét, bong tróc da, rồi c.h.ế.t đi trong nỗi đau vô tận.

Nàng tuy tự nhận bản tính không xấu, nhưng cũng chẳng thiện lương đến mức phải nương tay với một kẻ luôn muốn hãm hại mình.

Người nhà họ Tô cũng thế, đám lâu la này cũng vậy, chỉ cần bọn chúng dám đến kiếm chuyện với nàng, nàng sẽ cho bọn chúng rõ ràng rành mạch biết, thế nào là có đi không về!

Đám đông hóng chuyện tản đi, Triệu Kim Hải cũng vẻ mặt sốt ruột, vẫy tay với mấy tên lính cũ đi gần Trương Đại.

“Các ngươi hãy dọn một chỗ trống trên xe chở hàng trong đội, đưa hắn lên đó. Mấy ngày này mấy ngươi vất vả chút, thay phiên nhau chăm sóc hắn!”

Mấy tên lâu la thấy vết thương của lão đại nhà mình càng lúc càng nghiêm trọng, cũng chẳng còn tâm trí nào mà nán lại, vội vàng khiêng người ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, ở cửa nhà ăn truyền đến một giọng nói vô cùng khẳng định chắc nịch:

“Triệu quan gia, bát cháo đó chắc chắn có vấn đề! Là Tô Thanh Ninh! Ta đã thấy nàng bỏ độc vào trong đó!”

Tô Thanh Ninh quay đầu, liền thấy Tô Thanh Nhu đang c.h.ế.t dí nhìn chằm chằm mình.

Trong mắt nàng ta là hận thù và đố kỵ đậm đặc đến không tan.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.