Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 16: Khoai Lang Từ Đâu Đến, Bị Ép Ngủ Chung Giường

Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:08

Mặt trời tây trầm, kéo theo một bóng dài phía sau Liễu Minh An, đợi y bước vào sân nhà mình, đường nét cuối cùng của tịch dương ẩn vào núi non, chỉ còn lại ráng chiều đỏ rực khắp trời.

Khương Ngưng nghiêng người tựa vào bên cửa, đón lấy ánh ráng chiều rực rỡ, mày mắt như vẽ, lặng lẽ nhìn Liễu Minh An từng bước tiến về phía nàng.

Liễu Minh An mỉm cười với nàng, chỉ nghe nàng mở lời nói một câu Theo ta, giọng nói vẫn như thường lệ, không nghe ra cảm xúc.

Đi theo Khương Ngưng vào bếp, Liễu Minh An thấy nàng ngồi xổm bên bếp, dùng kẹp than móc vào bụng bếp. Tro cỏ được gạt ra, Khương Ngưng từ bên trong kẹp ra hai thứ to lớn, xám xịt.

Đây là... khoai lang nướng sao? Liễu Minh An nhìn hai thứ trên đất, lời nói mang theo chút ngạc nhiên.

Khương Ngưng đứng dậy phủi phủi tro trên tay, nói với y: Ừm, tối nay cứ ăn cái này.

Nhưng Liễu Minh An chậm chạp không động đậy, y nhìn chằm chằm vào hai củ khoai lang, sắc mặt có chút ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì.

Khương Ngưng nhìn y một lúc, nhịn không được mở lời hỏi: Ngươi không thích ăn cái này sao? Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: Ta thấy rất ngọt đó.

Ta không kén ăn, Liễu Minh An trước tiên trả lời câu hỏi của nàng, sau đó giải thích nguyên nhân mình ngây người: Ta chỉ đang nghĩ, nhà ta lấy đâu ra khoai lang này.

Liễu Minh An không trồng khoai lang, trong nhà tự nhiên cũng không có khoai lang. Mà buổi chiều dân làng đều bị gọi ra bờ ao, chỉ có một mình Khương Ngưng ở nhà, hoặc có thể nói, trong khoảng thời gian đó chỉ có một mình Khương Ngưng là tự do hoạt động.

Nàng có thể nào nhân lúc mọi người không có ở đó mà đi trộm rau của nhà người khác không?

Ánh mắt Khương Ngưng khẽ lay động, nàng quả thật không biết phải giải thích nguồn gốc của số khoai lang này ra sao, nhưng chắc chắn không thể nói thật.

Suy nghĩ chốc lát, Khương Ngưng nhàn nhạt mở lời: Ngươi cứ ăn đi là được, nói nhiều lời làm gì, dù sao cũng không phải đồ trộm cắp.

Liễu Minh An nghĩ không ra số khoai lang này từ đâu mà có, quả thực ăn vào không yên lòng: Thế nhưng...

Đừng thế nhưng nữa, chậm trễ nữa là nguội mất, Khương Ngưng trực tiếp ngắt lời y, vừa nói vừa đi vào phòng: Trong nồi có nước nóng, có thể dùng để rửa mặt chải đầu.

Mùa này trời tối rất nhanh, mặt trời vừa lặn không lâu, sắc trời đã trở nên u ám.

Khương Ngưng cầm đèn dầu bên cạnh tủ, dùng diêm châm lửa rồi đặt lên bàn. Đèn dầu hạt đậu sáng lên, Khương Ngưng ngồi bên bàn, xuyên qua cửa sổ nhìn ngọn núi cao sừng sững không xa.

Một lúc sau, Liễu Minh An từ nhà bếp đi ra, như thường lệ đặt giấy bút lên bàn, chuẩn bị thắp đèn đọc sách khuya. Vừa mới ngồi xuống cầm bút lên, y lại như nhớ ra điều gì, đưa một quyển sách cho Khương Ngưng.

Khương Ngưng nhìn quyển Lễ Ký được đưa đến trước mắt, nghi hoặc Ừm? một tiếng, không nhận.

Liễu Minh An ngượng ngùng rụt tay về, xấu hổ cười cười, nói: Ta thấy nàng ban ngày có lật xem quyển sách này, còn tưởng nàng thích đọc.

Chỉ là g.i.ế.c thời gian mà thôi. Khương Ngưng đáp.

Liễu Minh An trầm ngâm chốc lát, mở lời: Những quyển sách của ta quả thực vô vị, lần sau đi chợ phiên, hay là ta mua cho nàng vài quyển kỳ đàm quái chí nhé?

Khương Ngưng ngước mắt nhìn y, dưới ánh đèn vàng vọt, đáy mắt thiếu niên trong veo không vướng bụi trần, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt.

Liễu Minh An, đây là lần đầu tiên Khương Ngưng gọi tên y, giọng nói bớt đi vài phần lạnh lùng: Ngươi là một người tốt.

Ta sẽ báo đáp ngươi. Khương Ngưng bổ sung thêm một câu trong lòng.

Liễu Minh An cười càng sâu: Linh Sơn trấn cứ ngày năm thì có chợ phiên, hôm nay là mùng bảy, còn tám ngày nữa, đến lúc đó ta sẽ mua cho nàng.

Được, đa tạ. Đúng rồi, hôm nay người kia hô 'có người c.h.ế.t rồi', là chuyện gì vậy? Sao ngươi lại đi lâu đến thế? Khương Ngưng đột nhiên giả vờ như vô ý hỏi.

Cái c.h.ế.t của Hà Văn, lời khóc than của phu nhân kia thoáng hiện qua trước mắt, lòng Liễu Minh An chùng xuống, y mở lời: Người c.h.ế.t là Hà Văn, chính là người hôm nay tới nhà chúng ta. Y hẳn là sau khi rời khỏi đây thì đi đến bờ ao bị ngã, đầu lọt vào trong nước, sau đó không dậy nổi nữa. Ta ở đó lâu như vậy, là vì phải đợi người nha môn đến xem xét nguyên nhân cái chết.

Khương Ngưng khẽ rũ mắt, che giấu thần sắc trong mắt, hỏi: Vậy ra, là người nha môn sau khi tra xét xong đã nói với các ngươi y c.h.ế.t như vậy sao?

Liễu Minh An gật đầu, ngữ khí đầy cảm khái: Nhân sinh vô thường thay!

Khương Ngưng không nói gì nữa, cầm thỏi mực lên bắt đầu giúp y mài mực, Liễu Minh An mỉm cười với nàng, cũng gạt bỏ tạp niệm, dốc lòng vào kinh thư điển tịch.

Thời gian chậm rãi trôi, đợi đến khi Liễu Minh An đọc xong một quyển sách muốn phân tâm nghỉ ngơi chốc lát, mới phát hiện đã là giờ Hợi.

Khương Ngưng, nàng đi ngủ đi, muộn quá rồi. Liễu Minh An nói với Khương Ngưng. Giờ này, người trong thôn đã nghỉ ngơi từ lâu, Khương Ngưng ở lại cùng y muộn như vậy, y có chút áy náy.

Khương Ngưng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tối đen như mực không thấy gì cả, nàng dựa vào cảm giác đoán chừng đã khoảng hơn chín giờ tối, quả thực nên ngủ rồi.

Ngươi cũng đừng đọc sách nữa, hôm nay còn bị thương, ngủ đi. Khương Ngưng quay đầu lại, nói với Liễu Minh An.

Liễu Minh An đọc sách chuyên tâm đến mức vốn đã quên mất vết thương sau đầu, Khương Ngưng vừa nhắc nhở, cảm giác đau âm ỉ ập đến, Liễu Minh An nhịn không được đưa tay sờ sờ sau gáy.

Xì! Tay vừa chạm vào, cơn đau trở nên nhọn hoắt, Liễu Minh An hít vào một hơi khí lạnh.

Khương Ngưng thấy y như vậy, đưa tay giúp y thu dọn đồ đạc trên bàn.

Liễu Minh An muốn đi vào tủ lấy y phục khoác lên ngủ, vừa mới động tác đã bị Khương Ngưng gọi lại.

Liễu Minh An, ngươi lên giường ngủ đi.

Liễu Minh An kinh ngạc quay đầu, ngẩn người một chút, cười nói: Không sao đâu, ta cứ ngủ trên bàn là được rồi. Sao có thể để nàng một cô nương ngủ trên bàn chứ?

Ta cũng không định ngủ trên bàn. Khương Ngưng nghiêng đầu, liếc nhìn giường, không nhanh không chậm mở lời: Giường này đủ chỗ cho hai người ngủ.

Vẻ mặt Liễu Minh An lập tức đọng lại, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Ngủ chung đi. Khương Ngưng lại còn thản nhiên bổ sung thêm một câu.

Trong sự kinh ngạc tột độ, sắc mặt Liễu Minh An đỏ bừng, như con tôm luộc. Y không dám nhìn Khương Ngưng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, lắp bắp đáp lời: Khương, Khương Ngưng, chuyện, chuyện này không ổn, nam, nam nữ thụ, thụ thụ bất thân...

Mấy chữ cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không phải Khương Ngưng đứng gần, e là cũng không nghe thấy.

Khương Ngưng nhìn Liễu Minh An đang lúng túng đến nỗi ước gì có cái khe đất để chui vào, đột nhiên khẽ hừ một tiếng.

Liễu Minh An nghe thấy tiếng đó, ngẩng đầu lên, liền thấy Khương Ngưng khẽ nhếch môi, cười như không cười nói: Ta không cùng ngươi thân mật, chỉ là cùng nhau ngủ một giấc thôi, ta đảm bảo không chạm vào ngươi được không?

Từ khi Liễu Minh An lần đầu gặp Khương Ngưng, khuôn mặt nàng luôn thờ ơ, lạnh nhạt, khiến người ta khó lòng tiếp cận, đây vẫn là lần đầu tiên Liễu Minh An thấy nàng có biểu cảm khác.

Khương Ngưng vốn dung mạo tú lệ, khí chất thoát tục, giờ phút này nhếch môi, thần sắc có vẻ trêu đùa, trông hệt như yêu tinh tu luyện thành người xuống phàm gian đùa giỡn lòng người.

Liễu Minh An nhìn nàng, chỉ cảm thấy trên mặt càng thêm nóng ran, vội vàng quay mặt đi: Khương, Khương Ngưng, không được, không được, làm vậy sẽ tổn hại danh tiếng của nàng...

Ta ngay cả mình là ai còn không biết, ta sẽ để ý danh tiếng sao? Khương Ngưng hỏi ngược lại.

Liễu Minh An không hề lay chuyển: Không được, danh tiết nữ tử quan trọng, ta không thể hại nàng.

Nơi đây chỉ có hai chúng ta, ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết được?

Liễu Minh An nghĩa chính từ nghiêm: Không được, quân tử thận độc, bất khi ám thất, ti dĩ tự mục, hàm chương khả trinh...

Khương Ngưng: ...

Nàng biết những kẻ đọc sách thời cổ đại đề cao văn nhân phong cốt, quân tử chi tâm, đa số đều hủ nho và cố chấp, nhưng quả thực không ngờ lại hủ nho cố chấp đến mức này.

Chậc! Khương Ngưng hết sạch kiên nhẫn, nàng quả nhiên không thích hợp giảng đạo lý với người khác.

Liễu Minh An đang cố gắng suy nghĩ xem nên khuyên nhủ Khương Ngưng thế nào, trước mắt đột nhiên lóe lên một bàn tay trắng nõn thon gầy, giây tiếp theo, bàn tay đó túm lấy cổ áo y kéo mạnh một cái, Liễu Minh An không chút phòng bị, bị kéo đến mức bước chân loạng choạng, thuận theo lực đạo đó mà ngã bổ nhào lên giường.

Liễu Minh An vừa định đứng dậy, Khương Ngưng đã đưa tay ấn chặt vai y, sau đó toàn thân áp sát tới gần, chớp mắt khoảng cách giữa hai người đã không đủ nửa thước, y thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài mảnh của Khương Ngưng.

Ngủ đi, nếu không ta sẽ đánh ngươi.

Liễu Minh An nghe Khương Ngưng lạnh lùng mở lời, mà nhìn thần sắc của nàng vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt nửa điểm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.