Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 17: Đối Thoại Trong Đêm, Dáng Ngủ Quấy Rầy Lòng Người
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:08
Liễu Minh An cuối cùng vẫn tim đập như trống mà cùng Khương Ngưng ngủ chung trên một giường, cả người cứng đờ như một tảng đá, không dám động đậy, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Khương Ngưng ngủ ở phía ngoài, hai người đắp chung một chăn, nhưng ở giữa lại gần như cách nửa giường, ngay cả một góc vạt áo cũng không chạm vào.
Liễu Minh An thì dán chặt vào mép giường, trong bóng tối mở to mắt, thân thể cứng đờ, trong đầu ý nghĩ bay bổng muôn nơi, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Không biết qua bao lâu, giọng nói u u của Khương Ngưng vang lên bên cạnh: Nếu ngủ không được, ta có thể giúp ngươi.
Liễu Minh An vừa định hỏi giúp thế nào, liền nghe Khương Ngưng dùng giọng điệu bình thản không chút gợn sóng nói tiếp: Ta có thể đánh ngất ngươi.
Liễu Minh An căng thẳng nuốt nước bọt, tiếng động rõ ràng có thể nghe thấy.
Hừ, Liễu Minh An nghe thấy Khương Ngưng khẽ cười một tiếng, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh nàng vừa rồi khẽ nhếch môi, lại nghe nàng nói: Đồ vô dụng, chẳng lẽ ta còn ăn thịt ngươi hay sao?
Ta... Liễu Minh An há miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Liễu Minh An lại nghe nàng như đang trò chuyện phiếm, mở lời hỏi: Với chút gan dạ này của ngươi, sao dám ra phố mua nữ nhân?
Khương Ngưng như ở giữa nửa mơ nửa tỉnh, giọng nói có chút lười nhác, ngữ điệu cũng kéo dài hơn một chút, không lạnh lùng như bình thường, nghe trong đêm tối lại mang theo một ý vị mê hoặc khó hiểu.
Lời này Liễu Minh An có thể đáp được, y vội vàng trả lời: Ta không cố ý đi mua nàng, ta muốn đi mua bút mực, vừa vặn đi ngang qua, thấy Triệu Giáo Đầu đánh nàng, trong lòng không đành.
Triệu Giáo Đầu. Khương Ngưng lẩm bẩm, nhớ tới hán tử dùng côn gỗ chọc vào vết thương của nàng, liệu y có biết thân phận thật sự của cơ thể này không?
Xem ra sau này phải tìm cơ hội đi gặp y một lần.
Rất nhanh Khương Ngưng ý thức được một vấn đề khác: Luật pháp của quốc gia này, có cho phép mua bán người ngay trên phố không?
Thường dân thì không được phép mua bán, nhưng có vài loại ngoại lệ.
Những loại nào?
Một là bán thân làm nô, có nô tịch; hai là gia quyến tội thần cùng ba đời con cháu của họ; ba là kẻ từng ngồi tù hơn tám năm; bốn là người đại thất đức.
Người đại thất đức nghĩa là gì? Ba loại trước đều dễ hiểu, loại cuối cùng này nghe có vẻ hoang đường, như thể tội đạo đức, Khương Ngưng bèn hỏi.
Cái gọi là đại thất đức, chính là nghiêm trọng trái với lễ pháp của triều đại này, như con trai độc nhất không phụng dưỡng cha mẹ, nữ tử không giữ tam tòng tứ đức, v.v.
Thật thú vị. Khương Ngưng cảm khái một câu. Thời đại nàng sống, pháp luật trừng trị tội ác, đạo đức ràng buộc lời nói việc làm, pháp luật là giới hạn thấp nhất của đạo đức, phạm sai lầm về đạo đức, nhiều nhất cũng chỉ bị người đời lên án, còn ở đây, ngay cả nhân quyền cũng đã mất đi.
Liễu Minh An, ngươi nghĩ ta thuộc loại nào? Khương Ngưng đột nhiên nghiêng đầu, hỏi về phía Liễu Minh An, mặc dù không thấy gì cả.
Liễu Minh An chần chừ một lát, đáp: Ta không biết.
Khương Ngưng cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, không hề trông mong y có thể nói cho nàng biết, dù sao chính nàng cũng không đoán ra. Khi nàng vừa xuyên không, thân thể đầy vết thương, không thể nhìn ra điều gì.
Khương Ngưng chuyển sang chuyện khác, hỏi: Vậy sau đó ngươi có mua bút mực không?
Không có, sau khi ta mua nàng, trên người không còn tiền nữa.
Giọng Liễu Minh An thanh thoát, trong lời nói mang theo chút ý cười khó nhận ra, nghe như đang trêu chọc.
Khương Ngưng lại trầm mặc, nửa khắc sau mới chậm rãi mở lời: Ngủ đi.
Sau một hồi trò chuyện phiếm như vậy, tâm trạng Liễu Minh An kỳ diệu mà dịu xuống, tinh thần cũng thả lỏng. Cộng thêm ban ngày bị thương, ra ngoài vật lộn cả buổi chiều, trước khi ngủ lại cùng Khương Ngưng giằng co nửa ngày, giờ y chỉ cảm thấy thân tâm mỏi mệt, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến, không lâu sau đã say giấc nồng.
Khương Ngưng nghe tiếng thở đều đặn bên cạnh, biết Liễu Minh An đã ngủ say.
Nhưng nàng không ngủ được.
Nàng cũng sớm biết đêm nay mình sẽ trằn trọc cả đêm.
Từ khi Khương Ngưng có ký ức, nàng chưa từng ngủ chung giường với ai. Mặc dù nàng biết Liễu Minh An là người có thể tin tưởng được, nhưng thói quen nhiều năm trong thời gian ngắn khó mà thay đổi, Khương Ngưng chỉ có thể nhắm mắt yên lặng nằm đó, cố gắng để bản thân được nghỉ ngơi.
Sở dĩ Khương Ngưng đêm nay lại ép Liễu Minh An ngủ chung giường với nàng, thực ra là đã suy tính rất nhiều.
Thư sinh này là một người tốt đúng nghĩa, hệt như Bồ Tát sống giáng trần, đối xử với nàng nhân nghĩa vẹn toàn, lại không hề có chút ý đồ xấu xa nào, tấm lòng chân thật như trẻ thơ này quả thực hiếm có.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Khương Ngưng dự định khoảng thời gian này sẽ luôn đi theo y. Còn về sau y muốn thành hôn sinh con gì đó, thì sau này hãy tính.
Cũng vì vậy, Khương Ngưng nghĩ Liễu Minh An nhường giường cho nàng một kẻ ăn nhờ ở đậu, bản thân một nam tử cao hơn một thước tám cứ ngày ngày co ro trên bàn, nửa đêm còn bị lạnh mà ho khan, hiếm hoi mà nảy sinh một thứ tình cảm gọi là không đành lòng.
Khương Ngưng không thích nợ nần ai cái gì, nhưng sau khi xuyên không, lại cố tình nợ Liễu Minh An một ân tình không trả hết. Những thứ khác nàng tạm thời không báo đáp được, nhưng nhường nửa giường thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng Khương Ngưng lại bỏ qua một chuyện, có vài người sau khi ngủ say sẽ động đậy lung tung.
Ví dụ như Liễu Minh An.
Liễu Minh An sau khi ngủ say thì cứ lăn qua lăn lại, động đậy sột soạt không yên phận.
Ban đầu, Khương Ngưng không để ý. Cho đến khi Liễu Minh An cứ cọ tới cọ lui, cả người dán sát vào bên cạnh Khương Ngưng.
Tiếng thở ngay sát bên tai, Khương Ngưng nghiêng đầu, phát hiện Liễu Minh An từ nằm ngửa đã chuyển thành nằm nghiêng, cong người, đầu gối lên vai nàng.
Khương Ngưng nhẹ nhàng nhích người về phía mép giường, kéo giãn khoảng cách với chàng, nhưng chưa được bao lâu, Liễu Minh An lại dán sát tới.
Khương Ngưng lại nhích, Liễu Minh An lại áp sát, rồi lại nhích, lại áp sát...
Cuối cùng, Khương Ngưng bị đẩy ra đến tận mép giường, thầm thở dài một hơi, quyết định nhẫn nhịn.
Dù sao, bị kề cạnh một chút cũng không c.h.ế.t được.
Liễu Minh An dán sát vào nàng xong, liền trở nên yên tĩnh, ngủ say như chết. Khương Ngưng vốn nghĩ hai người cứ thế bình an vô sự cho đến sáng, nhưng rõ ràng, nàng chưa từng hình dung về những người có tướng ngủ xấu.
Chốc lát sau, Liễu Minh An trở mình, quay lưng về phía Khương Ngưng, tạo ra một khoảng cách đủ cho một người giữa hai bọn họ. Khương Ngưng vừa thở phào nhẹ nhõm, Liễu Minh An lại tiếp tục lăn, từng chút một lăn về phía mép giường, đồng thời cuốn đi toàn bộ chăn trên người Khương Ngưng.
Cảm giác lạnh toát, Khương Ngưng đành phải tựa vào phía Liễu Minh An, kéo tấm chăn bị chàng đè lấy phủ lên người mình.
Không may thay, vừa kéo chăn, nàng còn kéo theo một người sống sờ sờ.
Liễu Minh An như cảm nhận được lực kéo trong giấc mơ, lại trở mình, tay theo đó mà quẫy đạp, đặt lên người Khương Ngưng.
Cơ thể Khương Ngưng lập tức căng thẳng, hàng mày nhíu chặt, cố nén xung động muốn đạp người xuống giường, nắm lấy tay chàng quẳng về.
Tuy nhiên chưa đến một phút, Khương Ngưng đột nhiên cảm thấy chân mình nặng trĩu, sau đó nửa thân mình lún xuống, hóa ra là Liễu Minh An đã đè lên, chân đặt lên người nàng, một tay vòng qua người nàng ôm lấy, giống như một món đồ treo dính chặt vào nàng.
Ngươi đúng là đồ c.h.ế.t tiệt! Khương Ngưng rốt cuộc không nhịn được mà mắng nhỏ một câu thô tục.
Khương Ngưng vươn tay đẩy người ra, kết quả chỉ vài phút sau người đó lại quấn lấy, cứ khăng khăng phải ôm nàng ngủ. Nếu không phải Khương Ngưng vô cùng tin chắc Liễu Minh An thực sự đã ngủ say như chết, hoàn toàn vô thức, thì với hành vi này của chàng, đêm nay chàng ít nhất cũng gãy ba xương sườn.
Khương Ngưng nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi để bình ổn tâm trạng.
Khi Liễu Minh An lại lần nữa đè tới, Khương Ngưng mắt nhanh tay lẹ, vươn tay ấn mạnh vào vai chàng, ngăn cản hành động của chàng. Liễu Minh An giãy giụa một chút rồi bỏ cuộc, quay sang ôm lấy cánh tay Khương Ngưng, không động đậy nữa.
Khương Ngưng mặc kệ Liễu Minh An cứ thế ôm chặt lấy một cánh tay của nàng, đành chịu số phận, hao tổn tâm trí suốt nửa đêm, nhắm mắt lại, không ngờ lại vô thức chìm vào giấc ngủ trong nửa đêm về sáng.