Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 54: Bức Hạ Thọ Đồ Kinh Diễm, Nghỉ Lại Nhà Họ Hồng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:11
Cô nương tên Bảo Châu kia dẫn ba người họ vào một gian phòng, sau đó nàng đi đến sau bình phong, một lát sau, tiếng đàn cầm du dương êm dịu chậm rãi vang lên.
Giữa gian phòng đặt một chiếc bàn gỗ cổ kính tinh xảo, trên đó đã bày sẵn một hồ rượu, đợi mấy người vào phòng, lại có vài tiểu nhị áo xám lần lượt mang đến vài đĩa thức ăn.
Trương Thuấn đẩy cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào trong phòng, rọi lên người ấm áp dễ chịu.
Liễu Minh An sau khi an tọa, tháo hộp gỗ đựng cuộn tranh sau lưng ra, đưa cho Chu Dực nói: Chu huynh, đây là hạ thọ đồ huynh muốn.
Chu Dực vốn đã ngồi xuống, nghe vậy lại đứng dậy, hai tay nhận lấy hộp gỗ, nóng lòng muốn mở cuộn tranh ra xem.
Liễu đệ, quên nói với đệ, bức thư họa lần trước đệ tặng ta, ta mang về nhà cữu cữu, để y nhìn thấy, y thích lắm, đòi mang về treo trong thư phòng của đệ đệ ta, nói là để nó quan sát kỹ lưỡng mà học hỏi…
Chu Dực chợt nhớ ra chuyện này, giải thích cho Liễu Minh An.
Liễu Minh An mỉm cười nói: Đã tặng cho Chu huynh rồi, tự nhiên là do huynh tùy ý xử trí.
Chu Dực cũng cười theo, mở hoàn toàn cuộn tranh ra, nhìn rõ nội dung bức họa.
Trời đất ơi! Chu Dực không kìm được thốt lên kinh ngạc.
Trương Thuấn thấy vậy cũng xích lại gần, chăm chú nhìn một lát, quay đầu nói với Liễu Minh An: Liễu đệ, tài học của đệ không nên bị mai một.
Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên trắng muốt, phía bên trái là một ngọn núi cao sừng sững, ngọn núi này hùng vĩ cao vút, thẳng lên mây xanh, khí thế bàng bạc, khiến người ta vừa nhìn đã nảy sinh cảm giác hào tráng sẽ vươn tới đỉnh cao chót vót, nhìn muôn núi đều hóa nhỏ bé . Bên phải núi là một vách đá dựng đứng, thác nước đổ thẳng xuống, như dải ngân hà rớt chín tầng trời, tráng lệ vô cùng.
Chu Dực chê ánh sáng trong phòng không đủ sáng, cầm cuộn tranh đi đến bên cửa sổ, vừa xem vừa tấm tắc khen ngợi không ngớt lời.
Trên đỉnh núi cao, gần thác nước, Liễu Minh An dùng bút lông sói cực nhỏ vẽ vài cây tùng, sống động như thật, từng sợi lông tơ đều hiện rõ. Những cây tùng đó tư thái phóng khoáng, như mọc ra từ vách đá trơn tuột, vươn cao lên bầu trời, hiển lộ sức sống mãnh liệt.
Nhìn kỹ hơn, trên cây tùng còn đậu một con tiên hạc, cánh chim dang rộng, dáng vẻ yêu kiều, chỉ vài nét bút đã phác họa nên thần thái của nó.
Tuyệt diệu thay! Tuyệt diệu thay! Chu Dực tán thưởng, lại tiếp tục ngắm nhìn.
Dưới chân núi sừng sững, Liễu Minh An vẽ một lão nhân. Lão nhân đó râu tóc bạc trắng, trán cao vồ lên, mày hiền mắt thiện, hòa ái dễ gần, chính là Lão Thọ Tinh, còn gọi là Nam Cực Tiên Ông. Lão Thọ Tinh tay cầm gậy chống bằng gỗ đào tiên, trên đầu gậy buộc một hồ lô rượu, còn Thọ Tinh thì ôm một quả đào tiên to lớn trong tay. Phía sau Thọ Tinh, mấy con thần lộc đang cúi đầu uống nước, dòng nước đó chính là ao nước được hình thành từ thác nước đổ xuống.
Ở phía dưới cùng của toàn bộ bức họa, còn có một hàng chữ nổi bật, viết rằng: Đán phùng lương thần, thuận tụng thời nghi.
Chu Dực mắt đăm đắm nhìn, không nỡ rời khỏi bức họa này, y từng tấc một ngắm nhìn, từng nét bút một thưởng thức, miệng lẩm bẩm không ngớt, cả người lâm vào một trạng thái cuồng nhiệt.
Khoảng chừng một giờ sau, Chu Dực mới chưa đã thèm thu cuộn tranh lại, động tác cẩn thận từng li từng tí, như đang đối xử với một trân bảo hiếm có.
Liễu đệ! Chu Dực đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc hô lên một tiếng, Liễu Minh An và Trương Thuấn đều nhìn về phía y.
Sau đó Liễu Minh An nhìn thấy Chu Dực đi đến trước mặt, đứng đắn chắp tay cúi người hành lễ với y.
Chu huynh? Liễu Minh An giật mình, vội vàng đứng dậy, đỡ Chu Dực dậy: Đây là làm gì vậy? Huynh đệ ta, sao có thể để huynh hành lễ như vậy với ta?
Chu Dực lại nắm lấy tay Liễu Minh An trịnh trọng nói: Ngày đó huynh đệ ta lần đầu gặp gỡ, chỉ vài câu trò chuyện, đệ đã tặng thư họa, sau lại tốn hết tâm sức vẽ cho ta một bức hạ thọ đồ như vậy, làm huynh cảm thấy hổ thẹn, tự nhiên nhận nhiều ân huệ từ đệ như vậy, chỉ có hành lễ này, trong lòng mới có thể bình yên đôi chút.
Liễu Minh An nghe những lời từ đáy lòng này, thần sắc có phần xúc động, lúc này Trương Thuấn lại đặt tay lên vai y nói: Liễu đệ chớ hoảng sợ, Chu Dực là người trọng tình trọng nghĩa, lễ này đệ cũng chịu được.
Đợi ba người lại an tọa, vô hình trung khoảng cách giữa đôi bên lại kéo gần hơn rất nhiều.
Nhà Chu Dực làm ăn ở kinh thành, thường xuyên bôn ba khắp nơi, kiến thức rộng rãi, người nhiệt tình chân thành, giỏi ăn nói.
Gia cảnh Trương Thuấn giàu có, trong nhà có người buôn bán người làm quan, từ nhỏ tính cách trầm ổn, tầm nhìn rộng lớn, chuyến này ra ngoài là để mua sắm một lô dược liệu, tiện đường chúc thọ Hồng Phúc Sinh.
Còn Liễu Minh An là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, kiến thức xa không bằng Chu Dực và Trương Thuấn, sống trên đời mười chín năm chưa từng bước chân ra khỏi Linh Sơn trấn một bước, nhưng y đọc nhiều sách, học vấn uyên bác, người lại khiêm tốn hòa nhã có lễ độ, ở cạnh y luôn có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Ba thanh niên tính cách khác biệt trò chuyện vô cùng hợp ý, cùng nhau uống rượu vui vẻ, đẩy chén trao ly, giữa họ có những câu chuyện nói mãi không hết.
Cho đến khi cô nương Bảo Châu sau bình phong ôm đàn cầm ra hỏi họ có dùng bữa tối không, ba người mới nhận ra trời đã tối.
Thì ra rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, quả không phải lời nói đùa! Trương Thuấn nhìn mấy hồ rượu đã cạn trên bàn cảm thán.
Bọn họ vốn không phải người ham rượu, rượu chẳng qua chỉ là cái cớ, uống vào để tăng thêm hứng thú, bởi vậy đều gọi rượu trong tương đối nhạt, ba người uống đến giờ cũng không ai say, chỉ có Liễu Minh An, người chưa từng uống rượu nhiều, có chút say nhè nhẹ.
Chu huynh, Trương huynh, Liễu Minh An đứng dậy, chắp tay với hai người nói: Hôm nay được cùng hai vị huynh trưởng trò chuyện, được lợi rất nhiều. Thời gian không còn sớm nữa, ta nên trở về rồi, chúng ta hôm khác lại hàn huyên.
Chu Dực đi đến bên cửa sổ thò đầu ra nhìn sắc trời, quay đầu nói với Liễu Minh An: Liễu đệ, nhà đệ ở Hà Hoa Thôn phải không?
Phải.
Cách đây bao xa?
Bốn mươi dặm đường.
Cần đi mất bao lâu?
Khoảng chừng hai canh giờ.
Liễu Minh An nghĩ Chu Dực chỉ tùy tiện quan tâm, liền lần lượt trả lời, không ngờ lại nghe y nói: Liễu đệ, hôm nay đừng trở về nữa, đến nhà ta tạm nghỉ một đêm đi.
Liễu Minh An sững sờ, trước mắt bỗng chợt lóe lên đôi mắt lạnh lùng thản nhiên của Khương Ngưng, y không nghĩ ngợi gì mà từ chối: Đa tạ Chu huynh có ý tốt, nhưng trong nhà ta còn có một muội muội, ta không trở về nàng ấy có thể sẽ lo lắng.
Lời này Liễu Minh An nói có chút chột dạ, với tính cách của Khương Ngưng, y không cho rằng nàng sẽ lo lắng, chỉ là bản thân y vừa nghĩ đến tối nay không trở về, trong lòng đã không an tâm mà thôi.
Muội muội đệ bao nhiêu tuổi rồi? Trương Thuấn hỏi.
Mười… sáu? Hoặc có lẽ mười bảy? Vấn đề này đừng nói Liễu Minh An, ngay cả Khương Ngưng tự nàng cũng không biết.
Sao đệ ngay cả tuổi muội muội mình cũng không chắc chắn? Chu Dực vô cùng kinh ngạc.
Liễu Minh An cười cười, ba câu hai lời giải thích chuyện của Khương Ngưng.
Trương Thuấn nghe xong gật đầu, nói: Ta hỏi tuổi muội muội đệ là vì nghĩ nếu nàng là một đứa trẻ hai ba tuổi hoặc bảy tám tuổi không thể rời người, thì ta sẽ thuê một cỗ xe ngựa đưa đệ về ngay trong đêm. Nhưng nếu nàng là một cô nương mười mấy tuổi, vậy thì tại sao đệ nhất định phải vội vã trở về làm gì?
Chính là vậy đó, Liễu đệ, Chu Dực tiếp lời nói: Bây giờ đã quá nửa giờ Dậu rồi, nhà đệ lại xa như vậy, ban đêm đường cũng khó đi, không cần thiết phải vội vã trở về đâu, cứ đến nhà cữu cữu ta ngủ một đêm đi.
Liễu Minh An do dự, y biết lời Chu Dực và Trương Thuấn nói là có lý, nhưng trước mắt y luôn hiện lên đôi mắt kia, y muốn trở về.
Cuối cùng là một câu nói của Trương Thuấn đã dập tắt ý định về nhà của Liễu Minh An. Y nói: Đệ bây giờ về nhà, đợi đệ về đến nhà, ít nhất cũng là khắc thứ ba giờ Hợi, thậm chí có thể quá giờ Tý, đệ không sợ quấy rầy giấc mộng đẹp của muội muội đệ sao?
Cứ như vậy, Liễu Minh An quyết định theo Chu Dực đến nhà họ Hồng nghỉ lại một đêm.