Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 55: Đêm Khuya Trỗi Dậy Vẽ Tranh, Tình Tư Khó Kìm

Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:12

Liễu Minh An ở nhà họ Hồng đã gặp được ông chủ Phúc Sinh Tửu Lâu là Hồng Phúc Sinh, Chu Dực đơn giản giới thiệu hai người làm quen.

Hồng Phúc Sinh nghe nói Liễu Minh An chính là tác giả của bức thư họa mà Chu Dực đã mang về trước đó, y đối với Liễu Minh An vô cùng cung kính, mồm một tiếng tiên sinh gọi không ngớt, còn muốn mời y đến xem bài vở của con trai mình. May mà Chu Dực kịp thời lên tiếng ngăn cản, từ chối nói hôm nay đã quá muộn, sẽ sắp xếp vào ngày khác, Hồng Phúc Sinh mới thôi.

Chu Dực dẫn Liễu Minh An đến một gian khách phòng, sau đó rời đi một lát, trở về với mấy tờ giấy trên tay. Liễu Minh An chỉ nghe y bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: Liễu đệ, thật ngại quá, cữu cữu nói chữ đệ viết đẹp, nhất định muốn ta xin đệ ít mặc bảo để con trai mười tuổi của y lâm mô…

Liễu Minh An nhìn ra sự khó xử của Chu Dực, mỉm cười, an ủi Chu Dực: Chu huynh, không sao cả, ta ở nhờ nhà người ta, viết vài chữ có sá gì.

Chu Dực cũng cười nói: Hôm nay đã quá muộn, đệ nghỉ sớm đi, ngày mai đệ viết qua loa là được.

Được.

Sau khi Chu Dực rời đi, Liễu Minh An cầm mấy tờ giấy kiểm tra, không nhiều, tổng cộng năm tờ, nhưng mỗi tờ đều là giấy Tuyên bán chín rất tốt, rất thích hợp cho người mới học sử dụng, xem ra đây chính là loại giấy mà đứa trẻ mười tuổi kia thường dùng.

Liễu Minh An vốn muốn viết xong rồi đi ngủ, giải quyết xong một chuyện, nhưng rượu trong bụng bắt đầu quậy phá, khiến đầu óc y hơi choáng váng.

Hay là mai hãy viết vậy, Liễu Minh An nghĩ. Y lo lắng tập trung không tốt, chữ viết ra xiêu vẹo, phụ lòng tốt của ông chủ Hồng, cũng lãng phí giấy Tuyên tốt như vậy.

Thế là, Liễu Minh An lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại cứ tỉnh táo nằm đến tận bây giờ.

Ban ngày y và Chu Dực Trương Thuấn trò chuyện vui vẻ, cười nói không ngớt, cảm thấy vô cùng sảng khoái, đợi đến khi đêm khuya tĩnh lặng, náo nhiệt dần tan, trong lòng Liễu Minh An bắt đầu dâng lên một nỗi buồn man mác, hư vô.

Lại nằm thêm một lúc, Liễu Minh An vẫn không hề buồn ngủ. Y xoay mình rời giường, châm nến trên đài nến, Liễu Minh An từ tủ bên tường lấy ra bút, mực và nghiên mực, đi đến bên bàn ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi mài mực.

Thỏi mực lăn tròn trong nghiên, thấm ra mực đen như huyền, Liễu Minh An nhìn cảnh tượng không thể bình thường hơn này, trong đầu bỗng chợt lóe lên hình ảnh Khương Ngưng mài mực cho y.

Khương Ngưng bây giờ đang làm gì? Liễu Minh An muốn biết.

Ngay sau đó, Liễu Minh An khẽ cười, lẩm bẩm một mình: Ta đang nghĩ gì vậy? Đã giờ Tý rồi, nàng ấy chắc chắn đã ngủ rồi chứ…

Liễu Minh An cầm bút lên, muốn viết cho con trai út nhà họ Hồng ít lời tương tự như một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua tấc thời gian , tuy nhiên tư tưởng như lũ vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng, quanh đi quẩn lại toàn là hai chữ Khương Ngưng , trước mắt y cũng luôn hiện lên đôi mắt bình tĩnh mang theo chút lạnh lùng của Khương Ngưng.

Đợi Liễu Minh An hoàn hồn, trên tờ giấy Tuyên trắng muốt đã viết xuống một câu: Nước là sóng mắt lượn ngang, núi là chóp mày quy tụ.

Liễu Minh An đờ đẫn nhìn mấy chữ này, dần dần hiểu ra nguyên nhân y khó ngủ.

Y đã quen với việc Khương Ngưng ngủ bên cạnh mình.

Liễu Minh An đặt tờ giấy Tuyên đó sang một bên, lại lần nữa cầm bút lên, lần này trước mắt hiện ra không chỉ đôi mắt lạnh lùng đó, mà còn là gương mặt tinh xảo, lạnh lùng vô cảm của Khương Ngưng.

Liễu Minh An không thể kiểm soát mà nhớ lại ngày đó, ngày Hà Văn chết, y đợi ngỗ tác khám nghiệm tử thi xong trở về, hoàng hôn buông xuống, Khương Ngưng tựa bên cửa đợi y.

Mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng giờ phút này, Liễu Minh An hồi tưởng lại, lại cảm thấy Khương Ngưng như thật sự đang đứng trước mặt y đón ánh hoàng hôn rực rỡ, ánh sáng vàng cam chiếu lên người nàng, đến từng sợi tóc của nàng cũng rõ ràng như in.

Khương Ngưng!

Liễu Minh An mỗi khi đặt bút xuống, cái tên này lại vang vọng trong lòng một lần, cho đến khi cuối cùng y đặt bút xuống, thẫn thờ nhìn bức họa của mình, trong lòng ngoài cái tên này ra không thể nghĩ đến chuyện gì khác.

Sáng hôm sau, Chu Dực và Trương Thuấn cùng đến gọi Liễu Minh An dậy dùng bữa sáng, tuy nhiên gõ cửa hồi lâu không thấy ai đáp lời.

Liễu đệ sao thế này? Có phải ngủ quá say rồi không? Chu Dực hỏi Trương Thuấn bên cạnh.

Có lẽ vậy, có vài người uống rượu thì sẽ ngủ sâu hơn một chút. Trương Thuấn đáp.

Chu Dực do dự nói: Vậy phải làm sao? Còn phải gọi đệ ấy không?

Lời vừa dứt, Trương Thuấn đã đẩy cửa vào, cười nói: Tổng không thể để Liễu đệ đói bụng trở về chứ? Vậy thì hai huynh trưởng chúng ta chẳng phải quá thất trách rồi sao.

Hai người bước vào phòng, nhưng lại bị cảnh tượng nhìn thấy làm kinh ngạc đến nỗi nhìn nhau không nói nên lời.

Chỉ thấy Liễu Minh An đáng lẽ đang ngủ trên giường lại đang nằm sấp trên bàn ngủ say sưa, trên bàn bày mấy tờ giấy, cùng với bút, mực và nghiên mực, bên cạnh đặt đài nến đã cháy hết. Hai người nhẹ bước chân đi đến, Chu Dực cầm một tờ giấy lên, thấy trên đó viết nắn nót vài đoạn trong Lễ Ký , lập tức tự trách không thôi.

Đều tại ta, ta không nên hôm qua đưa giấy cho đệ ấy. Liễu đệ chắc chắn vì muốn viết chữ xuyên đêm, kết quả sau đó quá buồn ngủ mới ngủ gục trên bàn. Chu Dực khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh An tràn đầy vẻ áy náy.

Trương Thuấn mắt tinh, nhìn thấy một tờ giấy bị đè ở dưới cùng, lộ ra một góc, y cầm lên chỉ nhìn một cái, liền cười đầy thâm ý nói: Không, không trách đệ.

Chu Dực xích lại gần xem, trên tờ giấy đó không viết chữ, lại vẽ một cô nương trẻ tuổi có dung mạo đoan chính. Trong tranh, nữ tử tựa vào cửa gỗ, lẳng lặng nhìn về phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì, toát lên vẻ xa cách, hờ hững.

Trời đất của ta! Đây là… Chu Dực kinh ngạc đến quên mất việc kiểm soát âm lượng của mình.

Liễu Minh An đang ngủ say bị tiếng hô đó đánh thức, vừa mở mắt ra, phát hiện hai vị huynh trưởng đang đứng bên cạnh mình.

Trương Thuấn cười hỏi y: Liễu đệ tỉnh rồi sao? Gõ cửa đệ không đáp, chúng ta sợ đệ đói bụng, nên tự ý đẩy cửa vào, mong Liễu đệ đừng trách cứ.

Liễu Minh An đứng dậy, vận động một chút tứ chi cứng đờ, đồng thời đáp: Không sao. Ta ở nhà đều nghe tiếng gà gáy thì dậy, nơi đây quá yên tĩnh, ta ngủ quên giờ, còn phải làm phiền hai vị huynh trưởng gọi ta, thật đáng hổ thẹn.

Liễu đệ vì sao lại ngủ ở đây? Chu Dực mở lời hỏi, ánh mắt có vẻ trêu chọc.

Liễu Minh An hồi tưởng lại chuyện đêm qua, đáp: Chợt đổi môi trường nên chưa quen, ta định thức dậy viết vài chữ, không ngờ lại ngủ quên mất, khiến huynh đệ chê cười rồi.

Nước là gợn sóng mắt, núi là nét mi gờ. Chu Dực cầm một tờ giấy lên, đọc từng chữ một, nhìn dáng vẻ sững sờ của Liễu Minh An rồi cười phá lên: Liễu đệ, đệ rõ ràng là tương tư giai nhân đến mức đêm không chợp mắt, ha ha ha…

Trương Thuấn đặt bức họa lên bàn, quả quyết hỏi: Cô nương này chính là muội muội của đệ phải không? Từng nét mày ánh mắt đều tuyệt sắc, từng nét bút từng hình vẽ đều chứa tương tư, ừm, rất xứng đôi!

Chu Dực và Trương Thuấn mỗi người một lời, nói đến mức Liễu Minh An mặt hơi đỏ, vội vàng luống cuống giải thích: Chu huynh, Trương huynh, không phải vậy đâu, ta chỉ là tùy tiện vẽ chơi thôi. Ta vẫn luôn xem Khương Ngưng như muội muội, thật đấy, hai huynh hãy tin ta!

Chu Dực và Trương Thuấn nhận thấy Liễu Minh An thực sự đang sốt ruột, hai người nhìn nhau, đều hiểu rằng hắn vẫn chưa nhận ra tấm lòng của mình.

Trương Thuấn khẽ ho một tiếng, thu lại nụ cười trên mặt, nửa thật nửa đùa nói: Ồ, hóa ra là hiểu lầm.

Đúng vậy, đúng vậy, ta chỉ xem nàng ấy là muội muội thôi, không có ý nghĩ nào khác. Liễu Minh An sốt sắng nói.

Chu Dực lắc đầu, nhìn Liễu Minh An, trong mắt mang theo ý vị gỗ mục khó đẽo : Vậy thôi không nói nữa, chúng ta cùng đi dùng bữa sáng đi.

Dứt lời, Chu Dực cầm ba tờ giấy khác trên bàn lên, rồi lại chỉ vào bức họa và câu thơ còn lại, thâm trầm nói: Cái này không hợp cho tiểu biểu đệ của ta sao chép, Liễu đệ hãy tự mình giữ lấy đi.

Liễu Minh An gật đầu, vành tai lại đỏ thêm mấy phần, chịu đựng ánh mắt của hai người, hắn gấp tờ giấy Tuyên Thành lại rồi bỏ vào trong ngực.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.