Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 67: Đánh Cược Tất Cả Vì Đầu Heo
Cập nhật lúc: 03/09/2025 14:12
Hôm ấy là mùng Một Tết. Trời vừa tờ mờ sáng, khắp làng đã vang lên tiếng pháo nổ lách tách. Một nhà nổ chưa dứt, nhà khác đã nối tiếp, náo nhiệt khắp thôn trang. Nhà họ Sở cũng bị tiếng pháo làm tỉnh giấc, người người dậy sớm tắm rửa, chuẩn bị hương đăng lễ vật.
Trong nhà, các nữ nhân như Tiền thị – vợ của Sở lão gia, cùng hai nàng dâu là trương thị và Lý thị tất bật chuẩn bị đồ cúng. Còn các nam nhân như Sở lão gia, Sở Vân Châu, Sở Vân Hoà, Sở Túy Hải và Sở Túy Khuê thì chỉnh tề áo mũ, mang theo phẩm vật ra mộ phần tổ tiên. Trên mâm lễ có bánh trái, hoa quả, rượu ngon, và đặc biệt là một cái đầu heo lớn, giữ lại riêng để tế tổ.
Khi tới nghĩa địa, các nam nhân nhà họ Sở quỳ bái nghiêm cẩn. Từ Sở lão gia cho tới tiểu tử Sở Đại Bảo – cháu đích tôn – đều chắp tay vái lạy, mong tổ tiên phù hộ cho gia đạo an khang, con cháu thịnh vượng. Dù ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng Sở lão gia cũng sinh nhiều cảm khái. Khi phụ mẫu còn sống, huynh đệ từng bất hòa, nhưng nay đã quy về một nấm mồ, ông vẫn cố giữ nghi lễ chu toàn mỗi dịp lễ Tết.
Không ngờ khi họ còn đang cúng bái, thì gia đình trưởng huynh của Sở lão gia – tức lão Sở Túy Thạch – cũng vừa tới nơi. Gặp nhau bất ngờ, sắc mặt đôi bên có phần gượng gạo.
Sở Túy Thạch nhìn thấy gia đình đệ đệ đến trước, liền cau mày trách: “Nhị đệ, sao ngươi không báo một tiếng? Hai nhà mà cúng chung thì đâu đến nỗi phải xếp hàng thế này.”
Sở lão gia cười nhạt đáp: “Đại ca, tổ quy là ai đến trước thì cúng trước. Ngày nào cũng vậy, lễ nghi đâu có sai khác.”
Lời này khiến Sở Túy Thạch nghẹn họng, đành hừ lạnh một tiếng. Đám con cháu hai nhà nhìn nhau cũng chẳng mấy thiện cảm. Nhà Sở Túy Thạch chỉ có một đứa cháu trai làSở Cẩm Bảo, còn lại toàn cháu gái. Trong khi nhà Sở đã có ba cháu trai là Sở Đại Bảo, Sở Nhị Bảo và Sở Tam Bảo, dòng dõi rõ ràng hưng vượng hơn nhiều.
Sau lễ bái, nhà họ Sở bắt đầu thu dọn đồ lễ mang về. Nào ngờ, tiểu tửSở Cẩm Bảo lại nhìn thấy cái đầu heo to, lập tức kéo áo ông nội, nũng nịu: “Ông ơi, cháu muốn ăn thịt đầu heo kìa!”
Sở Túy Thạch cười xòa, không chút khách sáo mà nói: “Nhị đệ, cái đầu heo này đã cúng rồi, không bằng chia nửa cho đại phòng ta, để Cẩm Bảo ăn lấy may đầu năm.”
Đám cháu nhà họ Sở lập tức cảnh giác. Sở Đại Bảo đứng chắn trước mâm lễ, khịt mũi đáp: “Đầu heo này là do phụ thân và nhị thúc ta lên núi săn được, người ngoài đừng có mơ!”
Chu Cẩm Bảo thấy thế vẫn không chịu, lại kéo tay cha mình là Sở Túy Khuê, nài nỉ: “phụ thân, người cũng lên núi săn đi, con muốn ăn thịt đầu heo!”
Sở Túy Khuê nghe con trai làm ầm ĩ, trong lòng thật sự cũng ham cái đầu heo ấy. Sau một lúc do dự, y cắn răng nói với tam đệ mình là Sở Vân Châu: “Tam đệ, nếu ngươi đánh ta hai cái, cái đầu heo này coi như ta mua!”
Nghe vậy, Sở Vân Châu cười nhạt: “Ngươi đúng là ngốc. Ngươi tưởng chỉ cần ăn đòn là đổi được đầu heo sao?”
Cả nhà họ Sở đều bật cười. Sở Túy Hải – vốn là người có học, luôn ra vẻ đạo mạo – liền chen lời, trách Sở Vân Châu vô lễ, không biết kính trên nhường dưới.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Sở Vân Châu đã ngắt lời: “ Sở Túy Hải, bớt lên lớp đi! Ngươi có muốn đầu heo này không?”
Chu Cẩm Bảo vẫn níu áo cha không buông: “phụ thân, con muốn ăn thịt~”
Sở Túy Khuê bất đắc dĩ gật đầu: “Được! Chỉ cần ngươi đánh ta hai cái, đầu heo là của nhà ta!”
Sở Vân Châu cười khẩy: “Vậy thì đánh nhé!” Nhưng hắn không hề có ý định giao đầu heo cho người, chỉ là muốn cho đối phương một bài học.
Sở lão gia cũng không nhịn được thở dài, đá vào chân trưởng huynh mình: “Đầu năm đầu tháng mà đòi cướp đầu heo của người ta, chẳng ra thể thống gì!”
Kết cuộc, hai bên chia tay trong không vui. Cái đầu heo vẫn thuộc về nhà họ Sở. Trở về nhà, chẳng ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra ở nghĩa địa. Bên ngoài trời vẫn pháo nổ rền vang, hương khói nghi ngút, Tết đến rồi – chỉ mong trong năm mới, gia đạo yên lành, người người đều được an vui.