[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 122: Tiến Vào Trung Tâm Thành Phố

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:23

Hứa Trật thử khoác lên mình chiếc áo choàng, vừa vặn hơn cô tưởng, thậm chí sau khi mặc vào, nó như có tri giác, tự động bao phủ toàn thân cô. Tuy nói là bao phủ, nhưng chiếc áo vẫn rất rộng rãi, không bó sát, lại cực kỳ nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc di chuyển. Đội mũ trùm lên đầu cũng không hề cản trở tầm nhìn, vô cùng tiện lợi.

Làm xong áo choàng, Hứa Trật chưa vội xuất phát, cô vẫn còn một việc muốn làm.

Cô lấy máy chơi game ra, mở đến giao diện Linh Thể, dùng lõi cơ sở dịch chuyển đến địa điểm đã được ghi nhớ — khu trung tâm.

Cô cần xác nhận xem khu trung tâm hiện tại có xảy ra biến động gì không, lũ dị chủng kia có còn tiếp tục ngoan ngoãn đứng nhìn về phía trung tâm nữa hay không.

Trải qua quá trình “bị g.i.ế.c trong chớp mắt” giống như lần trước, Hứa Trật xác nhận khu trung tâm vẫn chưa có gì thay đổi.

Sau đó, cô thong thả hoàn tất bước chuẩn bị cuối cùng: cất các nhu yếu phẩm, vũ khí và trang bị khác vào kho; thông báo cho Trọng Linh Phàm, giao lại công việc đang dở dang, xác nhận rằng gần đây không có chuyện gì cần đến mình, rồi lập tức lên đường tiến về trung tâm thành phố.

Lúc này, di chứng từ “Nửa Đêm” trong đầu cô đã tiêu tan gần hết, phần còn lại ước chừng cũng sẽ biến mất hoàn toàn trước khi cô đến nơi.

Lần này cô không tự lái xe, mà để Chó Con chở đi — với thể hình khổng lồ và tốc độ hiện tại, nó còn hiệu quả hơn cả xe hơi thông thường.

Không phải là Hứa Trật không muốn đợi đến khi cơ thể hồi phục hoàn toàn rồi mới xử lý vấn đề thuộc tính【Cốc】. Mà là... m.á.u của Ngư Thận Vi mấy hôm trước đã hoàn toàn kích phát thuộc tính【Cốc】 trong người cô. Những ngày gần đây, tâm trạng cô không một giây phút nào yên ổn — chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô khó chịu, thậm chí nổi giận. Cô dần dần hiểu ra vì sao Ngư Thận Vi lại luôn chìm trong cảm xúc【Ganh Tị】, bởi đó vốn không phải là thứ có thể kiểm soát được bằng lý trí.

Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, rất có thể cô sẽ trở thành một kẻ nhìn cái gì cũng chướng mắt, chỉ chút chuyện nhỏ cũng tức điên!

Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhận ra sự thay đổi nơi bản thân, Hứa Trật biết rằng mình không thể chần chừ thêm nữa, thế là vội vàng lên đường đến trung tâm thành phố.

Khi đến gần khu trung tâm, Hứa Trật lập tức cảm thấy có gì đó khác thường.

Sương mù — dường như càng thêm dày đặc.

Sương mù đen ở Vân Thành vốn đã dày, đến nỗi ngay cả ban ngày cũng luôn phủ một tầng bóng tối mờ ám. Nhưng càng tiến gần trung tâm thành phố, bóng tối càng trở nên nặng nề, như thể đang từ ban ngày bước vào màn đêm.

Đi đến một vị trí nào đó, dị chủng nhỏ cấp 30 đột nhiên thò đầu từ túi áo Hứa Trật ra, kéo nhẹ áo cô, truyền đạt cảm xúc: 【Nguy hiểm】.

Thế là Hứa Trật hiểu, không thể để Chó Con đưa cô đi tiếp được nữa.

Cô xoa đầu nó, dịu dàng dặn: “Ngoan, ở nhà đợi tao. Nếu Trọng Linh Phàm hay Thẩm Cẩm Văn có việc cần mày giúp thì giúp một tay. Đợi có tin của tao rồi hãy đến đón tao, hiểu chưa?”

Chó Con khẽ “gừ” một tiếng biểu thị đã hiểu. Hứa Trật gật đầu: “Về đi.”

Sau đó cô lấy áo choàng ra từ kho, khoác lên người, tiến thẳng vào màn sương mù ngày một dày đặc.

Với thể chất hiện tại, tốc độ chạy của Hứa Trật cũng rất nhanh. Thêm đặc tính【Sức Mạnh】 giúp cơ thể cô cân bằng hơn, nên sức bền cũng chẳng kém ai. Từ lâu cô đã không còn cần ăn uống, chỉ cần hấp thu năng lượng siêu phàm là đủ, thậm chí gia thần hấp thu siêu phàm năng lượng cũng có thể gián tiếp cung cấp dưỡng chất cho cô tồn tại.

Nghe thì lạ, nhưng đây là thế giới Huyền Bí rồi — mọi điều đều có thể xảy ra!

Còn chuyện tại sao những siêu phàm giả khác không làm được như cô…

Hứa Trật cho rằng là do họ chưa đủ mạnh, và không có máy chơi game — tool hack thần thánh này.

Dù sao thì, cuồng tín cũng không cần ăn uống thông thường. Ngư Thận Vi — tồn tại đặc biệt kia — cũng giống như cô, không cần ăn, chỉ cần m.á.u thịt hoặc lõi thuộc tính【Cốc】.

Nói cách khác, giữa các siêu phàm giả cũng tồn tại sự khác biệt về thể chất.

Càng chạy, sương mù càng đậm đặc. Không biết có phải ảo giác không, ánh sáng mặt trời cũng dần yếu đi. Tựa như ở trung tâm thành phố có thứ gì đó mà ngay cả mặt trời cũng không dám chiếu đến, ánh sáng đều bị nó che lấp.

“Gớm vậy à?”

Rốt cuộc trung tâm thành phố có thứ gì?

Lớp sương mù đậm đặc đến như thể đã hóa thành thực thể. Mỗi bước Hứa Trật tiến lên đều như đang vạch sương đi tới. Cô thậm chí có thể cảm nhận được lực cản mơ hồ.

May thay, đôi mắt của Hứa Trật không giống các siêu phàm giả bình thường — nhờ được tăng cường bởi【Con Mắt Thấu Suốt】. Dù không chủ động kích hoạt năng lực siêu phàm này, thị lực của cô vẫn vượt xa người khác. Trong làn sương mù dày đặc gần như vật chất, đáng lý ra phải giơ tay không thấy năm ngón, nhưng cô vẫn nhìn được khoảng cách tầm năm trăm mét.

Muốn nhìn xa hơn thì buộc phải mở【Con Mắt Thấu Suốt】.

Nhưng cô không dám tùy tiện kích hoạt. Ai biết được ở trung tâm thành phố có tồn tại gì, nếu lỡ như có sinh vật nào cô chưa thể nhìn thẳng, thì đừng có mà tự hủy đôi mắt mình.

Lúc này, cô đã đến vùng rìa của khu trung tâm. Ở Vân Thành có một con sông chảy xuyên qua toàn thành phố, trung tâm thành phố nằm ở bên kia sông. Bắc qua con sông này có năm cây cầu, cây cầu mà Hứa Trật đi qua tên là “Cầu Thành Minh”, cũng được gọi là Cầu Số Ba. Qua cầu là đặt chân chính thức vào trung tâm thành phố.

Kiểu cầu như thế này thật ra là nơi khá nguy hiểm — khi có biến cố, đường rút lui sẽ bị giới hạn, lại không có vật che chắn, địa hình cũng không đủ thoáng.

Nhưng với Hứa Trật bây giờ, điều đó chẳng thành vấn đề. Khoác lên người áo choàng, lúc này trông cô chẳng khác nào hồn ma lang thang trong màn sương, không ai có thể phát hiện được.

Thứ duy nhất khiến cô lo lắng là — liệu làn sương dày này có ảnh hưởng đến tầm nhìn của Tiểu Chân hay không.

Trước khi lên cầu, Hứa Trật mở máy chơi game ra xem thử. Xác nhận rằng tuy tầm nhìn của Tiểu Chân có bị ảnh hưởng, nhưng vẫn vượt xa cô nhiều, có thể từ trên cao quan sát được cô, vậy là Hứa Trật yên tâm bước lên cầu.

Khi bước lên cầu cũng không cảm thấy gì khác thường, chỉ là bản thân hơi căng thẳng một chút. Cầu Số Ba rộng khoảng 25 mét, dài gần 400 mét. Khi Hứa Trật đi được nửa đoạn, cuối cùng cô cũng trông thấy con dị chủng đầu tiên sau con dị chủng thí nghiệm bị bắt giữ lần trước.

Bước chân Hứa Trật khựng lại. Nhưng có vẻ đối phương hoàn toàn không nhận ra cô, chỉ chuyên tâm ăn.

Nó đang ăn… hình như là một con dị chủng khác?

Bởi vì xác đã bị ăn mất quá nửa, Hứa Trật không thể nhìn ra đó là thứ gì, nhưng chắc chắn không phải động vật đột biến, lại càng không thể là người.

Dị chủng mà cũng ăn thịt lẫn nhau sao?

Hứa Trật là lần đầu tiên phát hiện ra chuyện này.

Trong các bản tin của Liên Bang trước đây chưa từng nhắc tới — chỉ nói rằng dị chủng có xu hướng cực kỳ tấn công sinh vật sống, nhất là con người, chứ chưa bao giờ đề cập đến việc dị chủng tấn công nhau, thậm chí ăn xác lẫn nhau.

Nhưng điều khiến Hứa Trật bất ngờ là quá trình ăn uống của con dị chủng này lại cực kỳ “nhẹ nhàng”. Dùng từ đó có vẻ không đúng, nhưng nó thật sự ăn một cách rất cẩn thận, thậm chí cố kiểm soát âm thanh khi nhai, như thể sợ làm kinh động đến điều gì đó.

Kinh động?

Lẽ nào nơi này có tồn tại khiến cả dị chủng cũng phải e dè?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.