[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 123: Sừng Sững Và Dõi Nhìn

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:23

Đúng là một tin xấu thật sự.

Trước kia, Hứa Trật chưa từng nghĩ trong đám dị chủng lại tồn tại sinh vật vượt xa cô tới một đại giai. Dù sao theo những gì truyền thông Liên Bang đưa tin trước đây, các dị chủng mới sinh tuy đã vượt trội con người rất nhiều, nhưng vẫn chỉ là “tân sinh vật”, cần ăn uống, cần hấp thu năng lượng để trưởng thành.

Hơn nữa, những dị chủng ở Vân Thành sau khi sinh ra liền kéo nhau đến trung tâm thành phố. Dù cô từng nhiều lần quan sát chúng qua Linh Thể, nhưng cũng chưa thấy hiện tượng chúng tàn sát lẫn nhau, chỉ thấy chúng lặng lẽ canh giữ nơi trung tâm. Chúng có vẻ không quá hung hãn, dù có sương đen bao phủ thì tốc độ trưởng thành cũng không thể nhanh đến mức lập tức xuất hiện tồn tại cấp Đại Giám Mục.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến trong lòng Hứa Trật dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Chỉ là, bất kể thế nào, đã đến bước này rồi thì cô không thể vì một suy đoán mà bỏ cuộc nửa chừng.

Hơn nữa, máy chơi game vẫn chưa ngăn cô lại.

Đó mới là lý do then chốt khiến Hứa Trật dám tiến sâu vào.

Vừa hay ở đây có một con dị chủng, cô quyết định thử nghiệm độ ẩn thân của chiếc áo choàng mới.

Thế là cô cố ý bước lại gần con dị chủng kia, nhưng không tạo ra chút tiếng động nào, bước chân khẽ khàng, nhờ hiệu quả của áo choàng mà cô gần như lặng lẽ tiếp cận sát bên.

Con dị chủng kia vẫn đang ăn uống, thi thoảng ngẩng đầu cảnh giác liếc quanh, nhưng cho đến khi Hứa Trật đã đi tới ngay sau lưng nó, vẫn không bị phát hiện.

Trong mắt nó, Hứa Trật chỉ là một đám sương đen đậm đặc hơn xung quanh mà thôi.

Mà ở trung tâm thành phố này, thứ như thế thì đầy rẫy.

Trong lòng Hứa Trật không khỏi cảm thán: hiệu quả đúng là mạnh đến mức hơi khoa trương.

Tất nhiên, cô cũng hiểu rằng hiện tại ở trung tâm thành phố — sương mù dày đặc, bóng tối bao trùm — chính là môi trường lý tưởng để chiếc 【Áo Choàng U Linh】 phát huy tối đa tác dụng.

Xác nhận hiệu quả xong, Hứa Trật không nán lại nữa, tiếp tục bước sâu vào khu trung tâm.

Vừa qua khỏi cây cầu, kiến trúc xung quanh lập tức trở nên sang trọng và chen chúc.

Đây từng là khu vực sầm uất nhất của Vân Thành, giờ lại là nơi tĩnh mịch nhất.

Từ lúc vượt qua cầu, số lượng dị chủng xung quanh bắt đầu tăng vọt. Chúng tụ tập thành từng nhóm nhỏ hai ba con, đứng lặng bên đường như những bức tượng — nhưng ánh mắt thì tất cả đều dõi về một hướng.

Hướng về phía trung tâm hơn nữa.

Mặt đất thì ngổn ngang đầy xương cốt của dị chủng, có thể thấy đám sinh vật này thà ăn xác đồng loại còn hơn rời khỏi nơi đây để săn mồi — dù mục tiêu như con người thì hấp dẫn hơn nhiều.

Bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người khiến lông tơ trên tay Hứa Trật dựng đứng. Cô không hiểu tại sao lũ dị chủng có thể giữ được sự im lặng và kiềm chế đến thế, nhưng cô thấy rõ chúng không hề bình thản.

Trái lại, chúng như đang sục sôi, nóng lòng không thể chờ thêm, ánh mắt đỏ rực lộ ra thèm khát, dữ tợn, như thể chỉ chờ một mệnh lệnh liền nhào đến.

Hứa Trật tin chắc, nếu thứ mà chúng đang đợi xuất hiện, thì chỉ trong tích tắc, toàn bộ trung tâm thành phố sẽ bạo động.

Thậm chí chẳng cần đợi vật kia xuất hiện, chỉ cần một con người lạc bước tới đây, sẽ lập tức bị coi là món mồi ngon khiến lũ dị chủng tranh nhau xé xác, đúng như những gì từng xảy ra trong Linh Thể của cô.

Chuyện đó chẳng khác nào trời hạn gặp mưa rào.

Còn việc lũ dị chủng trật tự như vậy cũng chứng minh: nếu không thật sự đói, thì chúng không dễ tấn công đồng loại. Nếu hung hãn quá, trong không gian còn khá rộng như thế này, cớ gì phải đứng chen chúc gần nhau?

Hơn nữa, suốt đoạn đường đi tới, dù càng vào sâu càng nhiều dị chủng, nhưng hiện tượng ăn thịt lẫn nhau vẫn không nhiều. Chúng gần như chẳng đánh nhau, thậm chí khi đói, một vài con sẽ chọn nhắm vào dị chủng yếu hơn rõ rệt — đơn giản là để giải quyết sinh lý nhanh chóng.

Ngoài ra, chúng gần như bất động, chỉ lặng lẽ nhìn về một hướng.

Thứ bảo vật mà khiến chúng sẵn sàng nhịn đói, chỉ để canh giữ như vậy — rốt cuộc là cái gì?

Càng đi sâu vào trung tâm, tầm nhìn của Hứa Trật càng bị thu hẹp. Lớp sương mù quanh cô dần ngưng tụ thành hơi nước lạnh lẽo, cô cảm nhận được tóc mình bị sương thấm ướt.

Tìm được một góc khuất không có dị chủng, cô lấy máy chơi game ra kiểm tra tình hình của Tiểu Chân, đúng như dự đoán — tầm nhìn của nó cũng bị thu hẹp.

Thấy vậy, Hứa Trật buộc phải từ bỏ việc để Tiểu Chân hộ tống, ra lệnh qua máy cho nó ở lại ngoại vi chờ cô quay lại.

Hiện tại, những dị chủng theo cô chỉ còn lại con mèo đen hóa thành làn khói xanh băng qua sương mù, Tiểu Nhất đang quấn trên cổ tay, cùng với con dị chủng nhỏ trong túi áo.

Từ lúc bước vào trung tâm thành phố, con dị chủng nhỏ này đã không còn ngoan ngoãn nằm yên trong túi, mà bắt đầu rục rịch, như thể muốn chui ra ngoài. Cuối cùng bị Hứa Trật vỗ đầu trấn áp.

So với trước kia, dị chủng nhỏ này đã ngoan hơn nhiều, cũng tự kiểm soát tốt hơn. Vậy mà vẫn ngứa ngáy muốn ra ngoài, nếu là lúc trước, e rằng đã phóng ra mất dạng rồi.

Kể từ khi vào khu trung tâm, di chứng “Nửa Đêm” trong người Hứa Trật gần như biến mất hoàn toàn, dù đang bị sương mù bao phủ, đầu óc cô lại hiếm hoi mà sáng suốt rõ ràng đến lạ.

Cảm giác ấy thật tuyệt.

Chỉ là, càng đi vào trong, dị chủng càng dày đặc, đến mức cô phải len lỏi giữa khe hẹp mới có thể tiến lên.

Hơn nữa, từ hình thể và ngoại hình, có thể thấy rằng: càng vào sâu, dị chủng càng mạnh.

Chúng dựa vào thực lực để chiếm lĩnh vị trí gần “vật kia” hơn — có lẽ để giành phần ngay từ đầu.

Mà những dị chủng yếu hơn bên ngoài dù biết mình kém thế, vẫn không cam lòng rời đi. Chúng vẫn khao khát, mong chờ các dị chủng mạnh tàn sát lẫn nhau mà chết, để mình có cơ hội chia phần. Chỉ cần còn một tia hy vọng, chúng sẽ không rút lui.

Rất kỳ lạ — càng tiếp cận trung tâm, sương mù như đặc quánh thành thực thể, mà Hứa Trật lại càng cảm thấy tốt hơn.

Phải — không chỉ đầu óc trở nên minh mẫn, mà toàn thân cô dường như đang ở trạng thái tốt nhất từ trước đến nay.

Cô hít một hơi thật sâu, không khí có phần sền sệt, cô biết đó là lớp sương đen hóa thành thực thể bị hút vào cơ thể mình.

Nhưng chuyện đó không quan trọng — điều quan trọng là:

Cô cuối cùng cũng cảm nhận được — một tia năng lượng siêu phàm đang gia tăng!

Thứ cảm giác mà trước giờ cô chưa từng có. Cảm giác mà bất cứ siêu phàm giả nào cũng sẽ trải qua: năng lượng từ sương mù tự nhiên thẩm thấu vào cơ thể.

Ngay tại khu trung tâm thành phố — nơi sương mù đã đặc quánh đến mức không thể đặc hơn — cuối cùng cô cũng cảm nhận được đôi chút.

Giống như thể trong cơ thể cô có một kết giới bẩm sinh, ngăn chặn năng lượng trong sương xâm nhập vào. Nhưng nay, lượng năng lượng quá mức đậm đặc ấy rốt cuộc cũng ép xuyên qua kết giới, rịn vào được một chút.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.