[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 245: Rời Đi
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:32
“Tư cách vào Vùng Đất Thất Lạc?”
“Cô cũng dám mở miệng đòi hỏi đấy.”
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng về phía Hứa Trật.
“Tư cách vào Vùng Đất Thất Lạc, ngay cả trong Nội Viện, cũng chỉ có mấy học sinh đạt thành tích tốt nhất mỗi khóa mới có thể tranh giành.”
Ý tứ chính là, Hứa Trật dựa vào cái gì đòi tặng miễn phí, bởi lẽ điều kiện mà Quang Minh Viện đã đưa ra vốn đủ hậu hĩnh rồi, thêm cả suất đặc cách vào Vùng Đất Thất Lạc thì quả thực quá đáng.
Lời nói tuy uyển chuyển, nhưng thái độ lại rất kiên quyết: tuyệt đối không thể hứa điều đó.
Hứa Trật hơi tiếc nuối, bèn lùi một bước:
“Vậy có thể bảo đảm rằng tôi vào Nội Viện sẽ có đủ tư cách tham gia tranh giành suất vào Vùng Đất Thất Lạc không?”
Qua lời của ông ta, cô nhận ra việc được tham dự tranh giành dường như cũng có điều kiện nhất định. Đã không thể “ăn không” thì chí ít cũng phải cầm chắc tấm vé vào cửa trước đã. Đồng thời, như vậy càng tỏ rõ khát vọng của cô với Vùng Đất Thất Lạc.
Đối phương không trả lời ngay, dường như còn liên lạc với ai đó, hồi lâu sau mới mở miệng: “Được, chúng tôi đồng ý với cô.”
“Nhưng, chỉ là một tư cách tham gia tranh giành thôi, có lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của cô.”
Nói thật, tuy tư cách tranh giành cũng quan trọng, nhưng ông không tin Hứa Trật có thể nổi bật mà đoạt được. Vì thế, tấm vé này trong mắt ông ta chẳng có bao nhiêu giá trị.
“Đã đạt thành hợp tác, vậy từ bây giờ, cô Hứa chính là học sinh của Quang Minh Viện.”
“Hãy thu dọn đồ đạc, sáng mai theo tôi lên Thượng Tầng.”
Người đàn ông vừa dứt lời, Hứa Trật liền tiếp luôn:
“Chị tôi có thể đi cùng không?”
“Đương nhiên. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở theo lời hứa, cô có thể để chị ta ở cùng, hơn nữa hộ tịch của hai người cũng sẽ do Quang Minh Viện xử lý.”
So với chuyện Vùng Đất Thất Lạc thì mang theo một thường nhân chẳng đáng gì, hơn nữa, cho dù Hứa Trật không nhắc, thì người ta cũng sẽ không bỏ mặc “chị gái” này.
Nếu bây giờ Hứa Trật trở về khu ổ chuột, ắt hẳn sẽ thấy những kẻ nhặt rác từng chứng kiến cảnh tượng đẫm m.á.u sáng hôm đó gần như đã lặng lẽ biến mất. Người từ Thượng Tầng đang tiến hành một cuộc “thanh lọc” dưới Tầng Đáy, rất nhanh nơi này sẽ lại khôi phục dáng vẻ như trước, chỉ là mất đi một nhóm người nhặt rác vốn dĩ chẳng đáng kể mà thôi.
Người đàn ông lại căn dặn thêm mấy chuyện khi lên Thượng Tầng rồi mới rời đi.
Hứa Trật hiểu rõ, tin tức cô gia nhập Quang Minh Viện chắc chắn sẽ nhanh chóng lan ra ngay sau khi cô rời đi. Nhưng điều đó chẳng sao cả, cô vốn coi việc gia nhập thế lực nào cũng như nhau—chẳng qua chỉ là bàn đạp, đôi bên lợi dụng lẫn nhau. Chỉ cần tạm thời nhẫn nhịn, chờ đến khi nhập học mới nhận được nguồn tài nguyên mà Quang Minh Viện hứa hẹn. Chỉ cần đủ tài nguyên, chẳng mấy chốc cô sẽ khôi phục.
Trở về lều, cô báo cho Kỳ Ngôn Tâm “tin vui” này. So với lần chuyển từ nhà cũ tới đây, đồ cần mang đi lần đi Thượng Tầng này còn ít hơn nhiều.
Ít nhất, Kỳ Ngôn Tâm không cần mang theo những công cụ nhặt rác và đồ trong xưởng, không cần từ biệt ai, cũng chẳng có bao nhiêu tài sản. Chỉ mất chưa đầy một giờ, mọi thứ đã thu dọn xong.
Đến khi thực sự phải rời đi, Hứa Trật không có cảm xúc gì, nhưng Kỳ Ngôn Tâm lại có chút ngẩn ngơ. Chị chưa từng nghĩ rằng mình thật sự có ngày thoát khỏi Tầng Đáy để đến Thượng Tầng, mà tất cả chỉ bởi một đêm mưa, chị nhặt về một cô gái bị thương nặng.
Ngoài trời vẫn lất phất mưa, nhưng nhờ con phi thuyền khổng lồ trên đầu che chắn nên mưa không rơi xuống đây, chỉ còn mùi công nghiệp đặc trưng của Tầng Đáy lẫn với mùi đất ẩm ướt sau cơn mưa len lỏi qua cửa sổ. Kỳ Ngôn Tâm ngẩn người, mơ hồ nghĩ: đây có phải lần cuối cùng mình ngửi thấy mùi vị này không?
Sáng hôm sau, có người gõ cửa lều. Bên ngoài là một binh sĩ mặc quân phục Thượng Tầng. Sau khi thông báo mục đích liền thúc giục:
“Chúng ta sắp khởi hành trở về Thượng Tầng, xin hãy nhanh chóng đi theo tôi.”
Hứa Trật không có chút luyến tiếc nào, còn Kỳ Ngôn Tâm thì nhiều phần ngậm ngùi. Nhưng bảo là không nỡ, cũng không hẳn—dù sao Tầng Đáy cũng chẳng phải nơi có thể để lại sự quyến luyến.
Hai người không để binh sĩ phải chờ lâu, Kỳ Ngôn Tâm khoác ba lô, đẩy xe lăn đưa Hứa Trật ra khỏi lều.
Ở căn nhà trong khu ổ chuột, dù chật hẹp, tồi tàn, vẫn tích góp được khá nhiều đồ đạc. Giờ rời đi, vậy mà tất cả gói gọn chỉ trong một chiếc ba lô.
Cả hai theo binh sĩ bước vào bên trong con phi thuyền khổng lồ. Đây là lần đầu Kỳ Ngôn Tâm được vào, dẫu đã cố kiềm chế bản thân không nhìn ngang ngó dọc, nhưng vẫn không tránh được sự hiếu kỳ và ngạc nhiên toát ra trong ánh mắt. Ngược lại, Hứa Trật bình tĩnh hơn nhiều.
Phòng của họ được sắp xếp ở tầng hai. Khi đi ngang qua khu vực phòng khám, vị bác sĩ hôm nọ đang rảnh rỗi, cửa phòng mở toang. Lúc Hứa Trật đi qua, bà ta còn nhìn cô mỉm cười thân thiện.
Xem ra, việc cô không chọn thế lực phía sau bà ta cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao, Hứa Trật đã cùng bà ta hẹn trước, sau này còn gặp lại.
“Cửa phòng đã được ghi sẵn vân tay của hai vị. Phi thuyền cần khoảng hai giờ để lên đến tầng năm. Khi đến nơi, tôi sẽ tới đón. Trong khoảng thời gian này, xin đừng tùy tiện đi lại hay rời khỏi phòng. Nếu có việc gì, hãy gọi bằng điện thoại trong phòng.”
Dặn dò xong, binh sĩ nhìn thấy hai người vào phòng mới rời đi.
Vân tay được lưu sẵn, nhưng chưa từng có ai lấy dấu trực tiếp. Dữ liệu cá nhân của họ đã bị âm thầm thu thập từ trước, giờ đây còn công khai nói thẳng ra, rõ ràng là để cảnh cáo họ phải ngoan ngoãn.
“Phòng này thật rộng rãi.” Kỳ Ngôn Tâm đặt ba lô xuống, ngắm nhìn xung quanh, cảm thán.
“Ừm” Hứa Trật gật đầu. Một căn phòng tạm bợ thôi, vậy mà rộng gấp đôi ngôi nhà họ từng ở trong khu ổ chuột, lại sạch sẽ sáng sủa.
“Không biết sau khi lên trên, chúng ta sẽ được ở căn nhà như thế nào nhỉ?”
Kỳ Ngôn Tâm có phần mơ hồ về tương lai, nhưng không hề sợ hãi. Với chị, điều duy nhất đáng sợ chính là bị Hứa Trật bỏ rơi. Chỉ cần không phải vậy, chỉ cần còn được ở bên Hứa Trật, thì đi đâu cũng tốt cả.
“Chắc Quang Minh Viện không quá keo kiệt đâu, đoán chừng cũng phải rộng hơn phòng này chứ.”
Hứa Trật vừa quan sát thiết bị trong phòng vừa đáp.
Phi thuyền này không chỉ có bề ngoài đồ sộ, mà ngay cả bên trong phòng ốc cũng chứa nhiều thứ mà cô chưa từng thấy khi còn ở Liên Bang, đầy rẫy cảm giác công nghệ. Rất nhiều thứ cô và Kỳ Ngôn Tâm không biết cách dùng. Hứa Trật lại hiếu kỳ, hết sờ đông chạm tây, còn Kỳ Ngôn Tâm thì thận trọng ngồi một bên, không dám tùy tiện.
“Chúng ta lại được đưa thẳng đến tầng năm sao?” Kỳ Ngôn Tâm cảm khái, động tác của Hứa Trật cũng thoáng dừng lại.
“Đúng vậy.”
Thật không ngờ họ trực tiếp bỏ qua tầng sáu, đi thẳng tới tầng năm. Không biết cảnh tượng trên Thượng Tầng sẽ như thế nào đây.
