Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 324: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:17
Lục Lâm Thành ngồi trong phòng ngủ, ngón tay không mục đích lướt điện thoại di động, nhưng sự chú ý lại vô thức tập trung về phía phòng tắm.
Động tác của Lương Yên rất nhẹ, lúc đí vào cũng rón ra rón rén, cô đang cô cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất có thể, ngoại trừ tiếng nước chảy yếu ớt vang lên thì không thể nghe bất cứ âm thanh nào khác nữa.
Chẳng lẽ mày còn muốn nghe cái gì nữa sao? Lục Lâm Thành ép buộc chính mình bình tĩnh lại, anh ném điện thoại sang một bên, tìm kịch bản đọc, nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ, chỉ cần nhìn một cái cũng biết ngay bút ký của anh, quả nhiên, làm như thế này khiến mình tĩnh tâm hơn không ít.
Lục Lâm Thành xem xong một trang, đang chuẩn bị lật sang trang tiếp theo thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Toàn bộ đèn trong phòng xép phụt tắt, ngay cả chấm đỏ trong thời gian chờ của tivi cùng tắt dần.
Mất điện?
Lục Lâm Thành thả kịch bản xuống, tìm điện thoại trên giường bật đèn pin chiếu sáng.
Anh vừa tìm được điện thoại, còn chưa kị mở đèn pin đã nghe thấy trong phòng tắm vẫn luôn yên tĩnh từ nãy đến giờ vang lên tiếng “bịch” rõ ràng.
Trong phòng tắm, sau khi mất điện trời tối đen như mực, đưa tay trước mặt không thấy được năm ngón.
Lương Yên ngã chổng vó nằm rạp trên mặt đất, đầu óc choáng váng.
Lòng bàn tay không sao, nhưng đầu gối va đạp vào mặt đất vô cùng đau rát.
Nhưng phản ứng sinh lý trong người càng khó chịu hơn.
Lương Yên cũng không biết Chu Chí Ba đã bỏ gì vào trong chén rượu của mình, lúc đầu cô nghĩ tắm nước lạnh có thể khiến đầu óc trở nên tỉnh táo nhưng không thể ngờ rằng càng tắm càng nóng, cảm giác xa lạ ngứa ngáy râm ran khắp toàn thân, chỉ muốn tìm kiếm một thứ gì đó để xua tan đi sự khó chịu này.
Lương Yên loạng choạng mò mẫn trên mặt đất, đột nhiên phát hiện sàn nhà lạnh buốt mang đến cho cô cảm giác vô cùng thoải mái, cô dán mặt vào gạch men sứ lạnh như băng trên vách tường, khẽ thở phào nhẹ nhõm rên rỉ một tiếng.
Trước mắt đột nhiên sáng lên, một thứ ánh sáng chói mắt chiếu về phía này.
Lương Yên không thể không đưa tay ngăn cản, híp mắt lại thì nhìn thấy Lục Lâm Thành đang đứng trước cửa phòng tắm, trong tay anh là đèn pin của điện thoại đi động đang mở.
Lục Lâm Thành vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lương Yên đang chật vật ngồi dưới đất, cả người dán chặt trên vách tường, trên người tùy tiện mặc một bộ quần áo ngủ của anh, gò má đỏ ửng bất thường.
Lục Lâm Thành nhíu mày, đi đến kéo cánh tay của Lương Yên: “Đứng lên.’’
Lương Yên lắc lắc cánh tay bị anh nắm lấy, vẫn kiên quyết dán vào tường: “Em nóng.’’
“Cô nóng cũng phải thôi.’’ Lục Lâm Thành tưởng rằng Lương Yên tắm nước nóng quá lâu khiến cả người nóng lên, dùng sức kéo cả người cô dậy lôi ra ngoài rồi ném thẳng lên ghế sô pha trong phòng khách.
Khách sạn có dùng máy phát điện dự phòng, chẳng mấy chốc căn phòng xép này đã sáng đèn, Lục Lâm Thành tắt điện thoại đi dộng, ôm một đống chăn mền từ trên giường ra cho cô.
Mặt ghế sô pha bằng nhung ấm áp so với vách tường gạch sứ lạnh như băng mà nói quả thực rất khó chịu, Lương Yên đang muốn đứng dậy thì Lục Lâm Thành đã ném đống chăn mền lên người cô: “Trước bảy giờ sáng mai hãy đi khỏi nơi này, quần áo ngủ trên người cô tôi cũng không cần nữa.’’
Lương Yên bị chăn mền che đầu lại, lảo đảo lùi về phía sau hai bước rồi ngã ngồi trên ghế sô pha một lần nữa, cô trợn mắt hai chân giãy giụa lung tung, chật vật đấu tranh với chiếc chăn trùm lên người mình kia.
Lúc đầu Lục Lâm Thành định trực tiếp xoay người đi vào phòng ngủ, nhưng lúc đi vòng qua sau lưng cô lại không thể nhịn được liếc mắt nhìn một cái, Lương Yên đang chiến đấu với chiếc chăn giống hệt như con đùa đen chổng vó khươ khươ bốn chân lên trời, một chân chui ra ngoài chăn, bắp chân cô cực kỳ nhỏ, làn da trên đùi trơn bóng trắng như tuyết, một mảng da thịt đỏ chót đến đầu gối mang đến cảm giác hơi đột ngột.
Có lẽ là do vừa mới bị ngã trong phòng tắm.
Khó khắn lắm Lương Yên mới thở hồng hộc chui được từ trong chăn ra, nhưng lại nhìn thấy Lục Lâm Thành đang đứng trước mặt cô, cầm trong tay thứ gì đó.
... . .
Lục Lâm Thành ngồi trên ghế sô pha, Lương Yên ngồi bên cạnh anh, bắp chân trắng nõn đặt trước mặt anh.
Lục Lâm Thành đổ một ít thuốc nước vào trong lòng bàn tay, bôi lên đầu gối Lương Yên sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.
Anh thường xuyên phải quay phim cho nên trong nhà có đầy đủ các loại thuốc trị bấm tím ngoài da.
Lương Yên cũng còn tâm trí động lòng trước chuyện Lục Lâm Thành từ mình bôi thuốc cho cô như thế này, cô chỉ biết anh càng đến gần cô thì cô càng cảm thấy trong người khó chịu hơn, cô rất muốn dính chặt trên người anh.
Nhưng cô lại không thể dính vào người anh, Lương Yên siết chặt bàn tỏ nhỏ nhắn thành nắm đấm, móng tay như muốn khảm vào trong da thịt, cô muốn rút chân về, cách xa anh một chút.