Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 325: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:17
Mà Lục Lâm Thành lại không cho, thậm chí còn giữ chặt lấy mắt cá chân cô: “Đừng nhúc nhích.”
Vùng da thịt nơi mắt cá chân được bàn tay rộng lớn của anh nắm chặt cũng bắt đầu gào thét ầm ĩ, cả người Lương Yên giống như đang bị hàng ngàn hàng vạn con kiến bò loạn bên trong, lại giống như một ngọn lửa nóng hừng hực đang thiêu đốt hoành hành, cô không thể tìm được thứ gì đó xua tan sự khó chịu trào dâng mãnh liệt trong lòng, đột nhiên bật khóc: “Lục Lâm Thành, anh đừng chạm vào em, em rất khó chịu.”
Lục Lâm Thành nghe được giọng nói nức nở nghẹn ngào của cô, còn tường rằng anh khiến đầu gối cô bị đau, động tác tên tay nhẹ nhàng hơn không ít, nghiêng đầu nhìn Lương Yên: “Đỡ đau hơn không?’’
Lương Yên chỉ cảm thấy ngay lúc này mỗi một lời nói, mỗi một hành động nhỏ của Lục Lâm Thành đối với cô mà nói đều là một sự quyến rũ hấp dẫn cực lớn.
Lương Yên hai mắt ngấn lệ m.ô.n.g lung nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến cô ngày nhớ đêm mong của anh, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, cái gì gọi là đồ yêu diễm đê tiện, cái gì gọi là ma nhân tiểu yêu tinh.
Cô thực sự sắp không nhịn được nữa rồi.
Lục Lâm Thành vẫn còn tiến sát đến gần cô, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Lương Yên, muốn đưa tay kiểm tra xem có phải có phát sốt không: “Đau đầu không…’’
Lương Yên lấy tốc độ nhanh như chớp bổ nhào trên người anh.
Cả người Lục Lâm Thành ngã vào thành ghế sô pha sau lưng.
“Lương Yên, cô đang làm gì vậy!’’ Lục Lâm Thành bị dọa không nhẹ, mở miệng trách mắng.
Lương Yên ôm chặt người anh, cơ thể cọ xát lung tung: “Em rất khó chịu.’’
Cuối cùng cô cũng đã biết được cảm giác ngứa ngáy râm ran trên người mình kia rốt cuộc là cái gì rồi, ngửi được mùi hương thuộc về anh, dán vào trong n.g.ự.c anh, nhất thời thoải mái hơn không ít.
Nhưng vừa mới thoải mái chưa được bao lâu thì một cảm giác khó chịu lẩn trốn ở chỗ sâu hơn đột nhiên bộc phát ra ngoài.
Chỉ cọ xát trên người anh cũng vô ích mà thôi.
Lúc này Lục Lâm Thành mới phát hiện ra cô hơi bất thường.
Tình huống bây giờ, tại sao lại giống như… Chu Chí Ba đã bỏ thuốc cô.
Anh dứt khoát kiên quyết đẩy Lương Yên đang dính chặt trên người mình ra, hơi xấu hổ: “Cô tỉnh táo lại đi.’’
Lương Yên ngã ngồi trên mặt đất, cố gắng nhịn xuống cổ xúc động lại muốn nhào lên người anh một lần nữa, cố gắng nói với chính mình anh là Lục Lâm Thành, mặc kệ bây giờ đối với cô mà nói anh có sức hấp dẫn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể vồ vập thêm nữa, người ta có lòng tốt cứu mày, cho mày chỗ ở qua đêm, Lương Yên, nếu mày còn là người, mày có c.h.ế.t cũng không thể vấy bẩn sự trong sạch của anh được.
Hu hu hu nhưng mà cô rất rất rất khó chịu…
Cô sắp phát điên rồi.
Lương Yên nằm trên bàn trà, dán chặt gò má nóng hừng hực của mình vào mặt bàn lạnh như băng, tuyệt vọng nhắn mắt lại: “Lục Lâm Thành, xin anh hãy giúp em một việc, anh giúp em… Gọi con vịt đi.’’
Lục Lâm Thành suýt nữa cho rằng mình đã nghe lầm: “Cái gì cơ?’’
Lương Yên thở hổn hển: “Chính là loại đó, ngành dịch vụ đặc thù, anh hiểu mà, em biết anh chê bẩn, để hắn dẫn em đi đi… Đi đâu cũng được… Chỉ cần không ở trong phòng anh…’’
“Bây giờ em rất rất khó chịu…” Lương Yên khổ sở che đầu.
“Đúng rồi, nhớ chọn người rẻ rẻ một chút, em nghèo, đắt tiền em không trả nổi.” Cuối cùng Lương Yên vẫn không quên dặn dò.
Sắc mặt Lục Lâm Thành lúc này cực kỳ khó coi.
“Đứng lên!’’ Anh cúi người bắt lấy một cánh tay cô, lạnh lùng nói.
Lương Yên hất tay anh ra: “Anh đừng chạm vào em.”
Lục Lâm Thành cười nhạt: “Không phải vừa rồi còn nhào vào người tôi sao?’’
Lương Yên liều mạng lắc đầu: “Xin lỗi, em không phải là người, em là cầm thú, anh nhanh cách xa em càng xa càng tốt, em không thể hủy hoại sự trong sạch của anh được.’’
Lục Lâm Thành: "... . . ."
Anh túm chặt cô hai lần Lương Yên vẫn khăng khăng không chịu đứng dậy, hơn nữa còn cố gắng trốn tránh khỏi người anh, Lục Lâm Thành nhíu mày, dứt khoát cúi người xuống, cánh tay vòng qua đầu gối cô, trực tiếp ôm ngang lên.
Lương Yên thét chói tai bị ném lên giường.
Cô còn chưa kịp đứng dậy đã bị Lục Lâm Thành giữ chặt lấy bả vai gắt gao chặn lại.
Anh nằm ở trên người cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lương Yên nước mắt lưng trọng chằm chú nhìn khuôn mặt Lục Lâm Thành, sau đó tuyệt vọng quay mặt sang chỗ khác.
Không phải cô đã bảo anh gọi một người rẻ rẻ thôi sao.
Chỉ cần nhìn cái mặt này cũng biết rất đắt rồi.
Cô nhất định sẽ không trả nổi.
... . . . . .
Sáng hôm sau.
Lương Yên tỉnh lại trong cơn đau nhức khắp cả người.
Cô dụi dụi mắt, những ký ức đêm qua ngổn ngang thành một mớ bòng bong trong đầu.
Lương Yên vén chăn lên nhìn, quả nhiên, trần truồng không mảnh vải che thân.