Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 6: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:08
Bản thân cô không có thói quen đăng lên vòng bạn bè* hay Weibo, cho nên muốn tìm được những chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ba năm mà cô lãng quên thì đã ít lại càng ít, Lương Yên lướt một vòng vẫn không thể tìm được thông tin hữu ích gì, sau đó click mở trang chủ của Weibo mình ra, nhìn thấy số lượng người theo dõi không nghiêng không lệch vừa đúng một triệu.
(Vòng bạn bè: là một tính năng của Wechat, tựa như timeline của FB mà chỉ cho người nào mình add friend xem thôi ấy. Có thể post ảnh, post gif, post clip cho friendlist mình xem; bạn bè cũng có thể ‘like’ hoặc ‘bình luận’, mà người đó cũng chỉ nhìn được bình luận hoặc like của những người có bạn chung. Nguồn: FENG RANGERS.)
Số lượng như vậy quả thực cũng đã rất tốt rồi, còn cao hơn nhiều so với thời gian cô còn là một diễn viên tuyến mười tám, dưới mỗi bài viết đều có lượt chia sẻ nhiều hơn, lượt yêu thích có thể miễn cưỡng lên đến một trăm, còn những bình luận khen ngợi cũng chỉ lác đác mười mấy cái.
Lương Yên chính thức xác nhận mình không có nhiều người hâm mộ, cô thở dài một tiếng, đúng lúc này lại nhận được một tin nhắn Wechat của Khương Mộc, trên đó có ghi thông tin về chuyến bay đến thành phố B ngày mai và tiếp theo lại nhận được một địa chỉ, chú thích là “Nhà của cô và Lục Lâm Thành.’’
Khi Lương Yên nhìn thấy mấy chữ “Nhà của cô và Lục Lâm Thành”, lông mày vô thức nhíu chặt.
Nhưng mà cũng may Khương Mộc lại gửi đến một tin nhắn khác: “Đừng lo lắng, Lục Lâm Thành không thường xuyên về nhà cho nên căn nhà này gần như chỉ có một mình cô ở mà thôi.’’
Lúc này Lương Yên mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi vào Weibo của Lục Lâm Thành lướt lướt một vòng, xác định mấy ngày nay anh ta vẫn đang ở phim trường đóng phim, chắc chắn sẽ không chạm mặt cô.
Lương Yên nhét điện thoại di động xuống dưới gối, mang theo một bụng tràn đầy tâm sự ngủ một giấc, ngày mai xách vali cùng với Khương Mộc ngồi máy bay bay về thành phố B.
Chuyến bay bị delay hơn một giờ, khi Lương Yên về “nhà’’ đã là tám giờ tối, cô ấn vân tay mở khóa cửa, sau đó đứng trước cửa ra vào mờ mịt đánh giá căn hộ chung cư khoảng chừng hai trăm mét vuông này.
Căn hộ được lắp đặt nội thất theo phóng cách hiện đại, lấy màu xám làm tông màu chủ đạo, chỉ cần nhìn một chút cũng biết nó được thiết kế dựa theo thẩm mỹ của nam chủ nhân, khác nhau một trời một vực với căn hộ độc thân được trang trí theo sắc vàng ấm áp mà trước kia cô đã từng ở.
Căn hộ rất sạch sẽ gọn gàng, có lẽ thường có người giúp việc đến đây quét dọn định kỳ, trái cây và đồ ăn trong tủ lạnh cũng đầy đủ, tất cả đều còn tươi ngon.
Khương Mộc nói Lục Lâm Thành thường xuyên không về nhà, hơn nữa cô cũng đã biết anh ta đang ở phim trường đóng phim, một khi diễn viên đã tham gia vào đoàn thì không thể tùy tiện rời khỏi nơi đó, vì thế Lương Yên cũng thả lỏng tinh thần hơn không ít, sau khi cất gọn hành lý xong thì lấy một hộp sữa chua ở trong tủ lạnh ra uống, rồi lê dép loẹt xoẹt đi làm quen với bố cục của căn nhà.
Trong nhà không hề thiếu bất cứ đồ vật gì, chỉ là dường như tất cả quá gọn gàng ngay ngắn theo kiểu rập khuôn, giống như bối cảnh trong đoàn làm phim, thiếu đi hơi thở của con người.
Căn hộ rất ấm áp, nhiệt độ khá cao, Lương Yên thở dài, lấy một bộ quần áo ngủ hai dây mỏng manh từ trong phòng quần áo.
Sau khi tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ nằm trên giường, tắt đèn nhưng lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được.
Ngủ đi, nói không chừng ngày mai lại nhớ ra tất cả, Lương Yên nhắm mắt lại không ngừng ổn định tâm trạng của mình, ngay khi cô đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thì cảm thấy phần giường bên cạnh mình đột nhiên bị lún xuống.
Lương Yên bỗng chốc mở to hai mắt, bật người nhảy lên từ trong ổ chăn, lúc nhìn thấy bóng đen kia, không tự chủ được hoảng sợ hét lên một tiếng.
Người kia nghe được âm thanh của Lương Yên, biết cô còn chưa đi ngủ, vì thế tách một tiếng, nhấn công tắc mở ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường lên.
Lục Lâm Thành ngồi ở trên giường, nhìn thấy Lương Yên bật người nhảy lên từ trong ổ chăn, trong ánh sáng mờ nhạt, mái tóc dài hơi quăn như tảo biển xõa trên bờ vai mảnh khảnh, màu đen của những lọn tóc càng làm nổi bật làm da trắng như tuyết, bộ quần áo ngủ tơ tằm mỏng manh dính sát vào người cô, phác họa đường cong lả lướt quyến rũ như ẩn như hiện.
Lục Lâm Thành cười một tiếng.
Lúc Lương Yên nhìn thấy gương mặt của Lục Lâm Thành, đầu óc chỉ còn một mảnh trống rỗng, ngay khi cô còn chưa kịp thời phản ứng lại thì cơ thể đã nằm dưới người đàn ông nọ.
Cảm nhận được trên đùi mình có một bàn tay rộng lớn đang sờ qua sờ lại, Lương Yên vô thức muốn duỗi chân đá một cái, kết quả lại bị người ta bắt được cổ chân.